Phương Lập: “Một trong những bộ tộc hùng mạnh được sinh ra sớm nhất ở Thánh Cổ Đại Lục, bọn họ tự xưng là Thần Tộc. Thật ra dáng vẻ cũng không khác Nhân Tộc là bao, chỉ là bọn họ ai ai cũng sở hữu năng lực nuốt chửng vạn tộc, hấp thụ ưu điểm của người khác. rồi dùng cho bản thân! Vì vậy dần dân, Thần Tộc trở thành thế lực vô cùng mạnh!”

Nghe Phương Lập giới thiệu Thần Tộc như vậy, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một vài thông tin. Những thông tin cũng có liên quan đến Thần Tộc, chỉ là Thần Tộc này không ở thế tục, cũng không ở Thánh Cổ, mà là ở thế giới chiều thấp. Thế giới chiều thấp chỉ là bóng của thế giới chiều cao. Nói như vậy, Thần Tộc này thật ra chính là bóng của Thần Tộc ở thế giới chiều thấp?

“Thần Tộc và Nhân Tộc có tiếp xúc với nhau không?”

Phương Lập biết Ngô Bình hiểu nhầm, ông ta nói: “Chủ nhân. Thần Tộc không phải đâu đâu cũng là thần, trong mỗi hàng triệu Thần Tộc, mới có khả năng sinh ra được một thần. Mà Thần còn chưa ra Bán Thần, Hạ Thần, Đại Thần, Thượng Thần, Cổ Thần nữa”.

Ngô Bình nhìn ánh trăng nói: “Thì ra cơ hội trở thành thành lại xa vời như vậy, vậy cũng không có gì lợi hại. Dù sao trong hàng triệu Nhân Tộc, cũng sẽ có người mạnh”.

Phương Lập: “Không sai Thánh Hoàng Nhân Tộc tôi đã từng dẫn đại quân đánh Thần Vực, khiến Cổ Thần phải ký kết hiệp ước, Nhân và Thần không xâm phạm lẫn nhau. Chỉ là sau khi Thánh Hoàng rời đi, Thần Tộc dần dần coi thường hiệp ước, đã nhiều làn cử Thần Quốc tấn công chúng tôi”.

“Thần Quốc mà ông nói là gì?”

Phương Lập giải thích, Thần Quốc là chủng tộc tin vào thần linh, thậm chí có vài Nhân Tộc cũng tin thân linh, người tin thần linh, có cơ hội được ban cho thần lực, từ đó sở hữu được thực lực hùng mạnh, hơn nữa địa vị trong tộc cũng rất cao. Mỗi một Thần Quốc, đều có vô số đền thờ và tế đàn.

Số lượng Thần Quốc rất nhiều, có vài Thần Quốc thực lạnh mạnh đủ để uy hiếp cả Nhân Tộc. Vì thế, Thân Tộc cận đại vẫn luôn sai khiến Thần Quốc ra tay với Nhân Tộc, công thành chiếm đất.

Cũng may Nhân Tộc có căn cơ thâm hậu để lại từ thời Thánh Hoàng, cho đến nay cũng có thể đối đầu được. 

Nói đến đây, Phương Lập khẽ thở dài, nói:” Nhưng dù sao bên ra tay cũng chỉ là Thần Quốc, Thần Tộc là đang thăm dò căn cơ của Nhân Tộc. Nếu Nhân Tộc để lộ điểm yếu, hoặc bị Thần Tộc phát hiện ra điểm yếu nào khác, chắc chắn sẽ ra tay thực sự, dâm đạp Nhân Tộc. dưới chân, làm nô dịch muôn đời!”

Ngô Bình nhíu mày: “Tình hình chung ở Thánh Cổ Đại Lục nguy hiểm đến vậy sao?”

Phương Lập: “Nếu Nhân Tộc không xuất hiện Chúa 'Tể hùng mạnh thì Thần Tộc có lý do gì mà không ra tay chứ?”

Ngô Bình: “Chẳng trách ông lại hy vọng tôi đi trên con đường Chúa Tể”.

Phương Lập ra sức gật đầu: “Chủ nhân tài năng ngút trời, nếu không đi con đường Chúa Tể thì quá đáng tiếc”.

Ngô Bình cười nói: “Thôi vậy, nếu đã như vậy thì cứ đi thử vậy!”

Phương Lập vui mừng: “Chủ nhân nhất định sẽ có thành tựu lớn, trở thành Chúa Tể, Thánh Hoàng!”

Ngô Bình xua tay: “Đó là chuyện của sau này, chưa nói chắc được”.

Hai người dùng thần niệm trao đổi, người khác đều không nghe được nội dung. Lúc này mũi Thanh Chi khẽ động, cô ấy bỗng âm thầm cảnh báo Ngô Bình: “Cậu Ngô, gần đây có yêu!” 

Ngô Bình: “Yêu?”

Thanh Chỉ: “Tôi rất nhạy cảm với yêu tinh, chỉ cần bọn chúng cách tôi trong vòng trăm dặm, tôi đã có thể cảm nhận được bọn chúng rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy cô có biết, đó là yêu gì không?”

Thanh Chi khẽ khit mũi, nói: “Có khí lạnh, mùi máu tanh, có lẽ là yêu vật do thi thể hóa thành!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thi thể có thể hóa thành yêu, chắc chắn là bất phàm. Vì vậy thực lực loại yêu vật này rất đáng sợ. Có phải nó đang lại gần chúng ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play