“Tại sao anh lại cứu tôi?”, anh ta hỏi, anh ta chưa từng tin tưởng bất kỳ ai.

Ngô Bìn hông có lý do gì đặc biệt, tôi chỉ tiện thể cứu anh thôi”, sau đó cậu ném một viên thuốc cho. Trương Tỉnh để hắn tự hồi phục.

Trương Tỉnh được sắp xếp vào trong một lều, sau đó mọi người để mặc anh ta ở đó, tự mình ăn uống nói chuyện phiếm.

Trong lúc đó Điền Mỹ Mỹ đưa cho anh ta vài viên thuốc, hai người đã quen nhau trước đó. Trương Tỉnh hỏi: “Sư muội Điền, cô ở cùng với họ suốt sao?”

Điền Mỹ Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, sư huynh Trương, sư huynh Ngô rất lợi hại, là một người rất tốt. Trước kia Tư Mã Chinh hạ độc hại bọn tôi, chính sư huynh Ngô trừng trị hắn”.

Mắt Trương Tỉnh sáng lên: “Tư Mã Chỉnh bị anh ta trừng trị?”

Tư Mã Chinh là kẻ thù của anh ta, anh ta luôn bị mấy người bên kia ép, sống chẳng tự do chút nào. Bây giờ nghe nói đến Tư Mã Chinh, anh ta lập tức trở nên hưng phấn.

Điền Mỹ Mỹ: “Tư Mã Chỉnh bị Lăng Bộ Phi giết chết rồi. Hắn dám có ý đồ với bọn tôi, chết cũng đáng đời”.

Trương Tĩnh cảm thấy sảng khoái, ấn tượng với Ngô Bình cũng tốt hơn, anh ta cười nói: “Hay lắm, hay lắm”. 

Anh ta cắn một miếng thịt khô, nói: “Cô nói sư huynh Ngô đến đây, tôi có lời muốn nói với anh ta”.

“Ừ”, Điền Mỹ Mỹ khế cười, ra ngoài gọi Ngô Bình. Ngô Bình đều lầu trại hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Trương Tỉnh nuốt đồ ăn xuống rồi nói: “Cảm ơn sư huynh Ngô đã cứu tôi một mạng, cũng cảm ơn anh có thể tiêu diệt cái thứ rác rưởi Tư Mã Chinh”.

Ngô Bình nói: “Tiện tay thôi, không cần cảm ơn”.

Trương Tỉnh nhìn cậu hỏi: “Sư huynh Ngô, anh có biết tại sao đám người đó lại bắt tôi tra hỏi không?”

“Nếu anh muốn nói thì tôi rửa tai lắng nghe”, Ngô Bình nói.

Trương Tỉnh: “Hai ngày trước, tôi phát hiện ra một khu vực chứa đầy dược liệu quý. Nơi đó rất bí ẩn, hơn nữa có vài nguy hiểm không rõ, tôi không dám đi sâu vào trong nên chỉ hái được hơn một trăm cây thuốc ở bên ngoài, sau đó rời đi. Không ngờ tôi chẳng may mắn chút nào, ra ngoài chưa được bao lâu đã gặp phải đám người đó”.

“Ban đầu tôi muốn tránh chúng đi nhưng không ngờ đám người này lại nói lời khiêu khích tôi, tôi nói lại vài câu thì họ đã đánh gục tôi, cướp đi pháp chứa đồ của tôi, sau đó tôi nhìn thấy mấy dược liệu đó. Đám người này phân chia đồ của tôi, sau đó ép hỏi tôi tìm được. dược liệu này ở đâu. Hừ, bọn khốn nạn này đã cướp đồ của tôi, giờ còn muốn tôi nói cho chúng biết vị trí của dược liệu. Năm mơ đi! Dù chúng có tra tấn tôi thế nào, tôi cũng sẽ không nói”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, anh rất có khí phách”.

Trương Tỉnh cong môi cười nói: “Sư huynh Ngô, một khi Tư Mã Chinh chết, sau này anh sẽ là người đứng đầu học viện Hoàng Gia, sau này tôi muốn đi theo anh”.

Ngô Bình rất hài lòng với Trương Tỉnh, nói: “Có thể”.

Trương Tỉnh vui mừng khôn xiết: “Sư huynh, đợi vết thương của tôi bình phục, tôi sẽ dẫn các anh đến nơi hái thảo dược. Nhưng đám người bên ngoài chắc chắn sẽ lén lút theo dõi chúng ta, tốt nhất là đuổi chúng đi Trước”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh trị vết thương trước đi”.

Sau khi đi ra khỏi lều, Ngô Bình đi vòng qua khu vực lều trại ở phía đối diện. Sau khi đi một vòng, cậu đã âm thầm bố trí trận pháp ảo ảnh, một khi đám người này rời khỏi khu vực này thì sẽ tiến vào ảo ảnh.

'Tô Đức Mậu cũng luôn thầm quan sát động tĩnh bên Ngô Bình nhưng lại không dám sang đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play