Nói rồi, anh ta lấy ra một con dao găm, đang định cắt đầu Ngô Bình. Nhưng ngay lúc này, bảy con bướm trong bí khiếu của Ngô Bình bỗng chuyển động, vỗ cánh, tiếng động vang vọng khắp nơi, luồng sức mạnh vây trói cậu bị phá vỡ.
Ngô Bình lùi một bước, sau đó rút kiếm ra.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Hà Lục Tiên hoàn toàn không có thời gian kịp phản ứng, Thất Tinh Long Uyên Kiếm cũng đã chém anh ta thành hai!
Trên đầu chảy máu thành dòng, sau đó thân thể anh †a chia thành hai nửa.
Ngô Bình nhìn chiếc chuông trên đỉnh đầu, vươn tay bắt lấy, chiếc chuông bỗng chốc biến lại lớn chừng bàn †ay, rơi vào trong tay cậu.
Càn Long Tử ở ngoài cửa thở phào, cậu ta đi đến chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Là anh dẫn bọn họ đến?”
Càn Long Tử vội xua tay: “Chuyện này không liên quan đến tôi, là bọn họ cứ muốn đuổi theo Chỉ Tiên gì đó, tôi chỉ là đi theo góp vui thôi, không ngờ cậu cũng ở đây”.
Lần thứ hai Ngô Bình nghe anh ta nhắc đến Chi Tiên, bất giác cậu nhìn sang Thanh Chi.
Thanh Chỉ rút kiếm ra tay, giết chết ba người còn lại, sau đó nhìn Càn Long Tử.
Càn Long Tử vội nói: “Chi Tiên, tôi là bạn của cậu ấy".
Thanh Chỉ nhìn Ngô Bình, Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu.
Càn Long Tử thở phào nhẹ nhõm, anh ta đi đến bên cạnh Hà Lục Tiên, thọc tay vào bụng anh ta, lấy ra một chiếc nhẫn đẫm máu từ bên trong.
Anh ta đưa chiếc nhẫn cho Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, tên Hà Lục Tiên này có lai lịch rất lớn, anh ta có
một thói quen là thích giấu mọi thứ trong bụng”.
Ngô Bình nhận lấy chiếc nhẫn chứa đồ, hỏi: “Anh ta là ai?”
Càn Long Tử: “Thiếu chủ của Thiên Quỷ Thành”.
Ngô Bình: “Thiên Quỷ Thành ở đâu?”
“Là một thế lực lớn ở Ma La Tiên Giới, nơi đó có rất nhiều quỷ tu, hơn nữa tu vi rất cao thâm. Tổ tiên của Hà
Lục Tiên này là một đại năng Đạo Cảnh cấp bảy!”
Nói đến đây, Càn Long Tử lập tức nói thêm: “Cậu giết hay lắm! Tôi sớm đã thấy người này không thuận mắt rồi. Hừ, anh ta nghĩ mình tài giỏi lắm, có thể nắm giữ toàn cục. Nhưng lại không biết ở trước mặt cậu, anh ta nhiều lắm cũng chỉ là hạng tôm tép!”
“Các anh có thù à?” Càn Long Tử phun nước miếng lên người Hà Lục.
Tiên, nói: “Tên này không ít lần chèn ép tôi, bây giờ chết rồi, trong lòng tôi thoải mái hẳn!”
Ngay lúc này, chuông trong tay Ngô Bình bỗng vang lên, một luồng thần niệm bay ra từ bên trong đó, nó lập tức khóa chặt Ngô Bình, hung hăng nói: “Tên khốn to gan, hại chết con trai Lục Tiên tôi, tôi nhất định sẽ không. tha cho cậu!”
Nói rồi, chiếc chuông bỗng bay lên, bay trên không rồi biến mất.
Càn Long Tử thấy vậy thì kinh ngạc, nói: “Chết tiệt, người đó chắc chăn là cha của Hà Lục Tiên, Hà Cửu Thần! Hà Cửu Thần này có kiếm thuật kinh người, tư chất nghịch thiên, tu vi sớm đã đạt đến Thần Thông Cảnh đại viên mãn rồi, nghe nói bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ đến Đạo Cảnh!”
Ngô Bình lại không hề lo lắng, cậu đã dám ra tay thì sẽ không sợ người sau lưng đối phương tìm mình báo. thù.
Cậu bảo Càn Long Tử dọn dẹp thi thể trong sân, sau đó tiếp tục về phòng ngồi.
Thanh Chỉ im lặng một lúc rồi nói: “Anh không tò mò thân phận tôi sao?”
Ngô Bình cười nói: “Có gì tò mò chứ? Cấm địa Thượng Cổ lớn như vậy, có một vị Chi Tiên cũng không có gì lạ”.