Cậu giật mình, bướm trong bí huyệt vỗ nhẹ cánh mấy lần thì cậu liền biến thành một luồng khói nhạt, bay về phía xa. Đấy là thuật Vụ Sát sau thần thông Thái Cổ Ma Điệp.

Trước đó, khi Thái Cổ Ma Điệp dùng phép này tiếp cận cậu, cậu hoàn toàn không phát hiện ra, may nhờ có mèo đen cảm ứng và phong ấn nó lại.

Làn khói đến bên nhóm Mạc Khinh Ngữ, mấy cô gái cũng lập tức biến thành làn khói rồi biến mất khỏi tầm mắt của Càn Long Tử.

Sắc mặt của Càn Long Tử vô cùng khó coi, anh ta không ngờ lại có thể gặp được cao thủ mạnh thế này ở đây, đến cả ảo ảnh Trảm Tiên Đài được anh ta triệu hồi cũng tan biến.

Sau khi mười mấy luồng sáng đến đỉnh núi, phát hiện quả đã không còn thì vô cùng phẫn nộ, có mấy người bay đến trước mặt Càn Long Tử, nghiêm nghị hỏi: “Càn Long Tử, nói đi, quả Tam Thế ở đâu?”

Không ngờ Càn Long Tử lại thấy sung sướng trong lòng, anh ta lạnh lùng đáp: “Lúc nãy tôi đề nghị ở lại thêm vài người nhưng các người lại một hai đòi đi truy sát Chi Tiên đó, bây giờ đồ bị người ta cướp đi mất rồi có thể trách tôi được sao?”

“Tại sao không ngăn cản?”. Người chất vấn là một tu sĩ mặt đen, trán có một chấm xanh, khí tức xung quanh người rất đáng sợ.

Càn Long Tử: “Làm sao ngăn cản? Lúc nãy các người không cảm nhận được Trảm Tiên Đài sao? Đến cả ảo ảnh Trảm Tiên Đài chỉ được phép dùng một lần tôi cũng đã dùng rồi, nhưng lại bị người đó phá tan chỉ bằng một chỉ, tôi còn có thể làm được gì? Các người không phải không biết đến uy lực của ảo ảnh Trảm Tiên Đài, dù chúng ta hợp sức thì cũng bị nó giết chết ngay lập tức. Người mà đến Trảm Tiên Đài cũng không làm gì được thì ai trong chúng ta có thể ngăn cản?”

Sắc mặt của những người đó rất khó coi, họ là một tập thể, trước đó họ phát hiện ra quả Tam Thế, đang định hái thì lại có một luồng sáng trắng xuất hiện, có người nhận ra đấy là Chi Tiên, cả đám liền để Càn Long Tử ở lại giữ chỗ đó, còn họ thì đuổi theo Chi Tiên trước. Theo họ thì quả Tam Thế đã là vật trong túi, vì vậy muốn bắt Chi Tiên trước. Ai ngờ mất cả chì lẫn chài, không chỉ không bắt được Chỉ Tiên mà đến quả Tam Thiên cũng bị người ta cướp mất.

“Đáng chết”. Người đó giận đến run người, lớn tiếng hỏi: “Là ai đã cướp quả Tam Thế đi?”

Càn Long Tử giật mình, anh ta biết không thể tìm lại được quả Tam Thế nên nói: “Một bóng người nhàn nhạt, rất giỏi ẩn mình, tôi không nhìn rõ gương mặt của anh ta, cũng không nhìn ra được anh ta đã dùng loại công pháp gì”. “Phế vật”. Người đó nổi giận.

Càn Long Tử cười khẩy: “Tôi là phế vật? Hà Lục Tiên, nếu không phải vì các người tự cho mình là đúng, cứ muốn dẫn người đi bắt Chi Tiên thì quả Tam Thế có bị người ta cướp đi không?”

Tu sĩ tên Hà Lục Tiên đưa tay lên tát một bạt tai, Càn Long Tử lướt người, né đòn, nói với vẻ mặt rất khó coi: 

“Hà Lục Tiên, người khác sợ anh nhưng Càn Long Tử tôi thì không sợ đâu”.

Hà Lục Tiên nhìn Càn Long Tử chằm chằm, nhả từng chữ: “Tìm quả Tam Thế về lại đây, nếu không tôi giết chết anh”.

Càn Long Tử nheo mắt, tên Hà Lục Tiên này rất có gốc gác, là đầu não của nhóm người này, anh ta không muốn trở mặt với anh ta nên hạ giọng, nói: “Tôi có thể điều tra người đó nhưng đến muốn đánh nhau thì tôi đánh không lại”.

“Chỉ cần anh tìm được anh ta, tôi tự có cách loại bỏ người này”. Hà Lục Tiên lạnh lùng nói.

Mấy người Ngô Bình đã rời khỏi đó từ lâu, họ xuất hiện ở một thung lũng với phong cảnh đẹp như tranh.

Hai bên của thung lũng này là núi tuyết cao mấy ngàn mét, trong thung lũng cây cối xanh tươi, nở đủ loại hoa không biết hết tên, hương thơm ngào ngạt. Giữa thung lũng có một khu nhà nhỏ không biết do ai xây, với ba căn nhà cỏ.

Mấy người nhóm Ngô Bình hiện thân, cậu nhìn về phía khu nhà nhỏ, nói: “Không ngờ chỗ này lại có nhà ở”.

Lăng Bộ Phi nói: “Cấm địa Thượng Gổ rất rộng lớn, nghe nói mỗi lần vào, nhiều nhất cũng chỉ có thể khám phá được khu vực với diện tích tâm một phần ngàn. Những nơi xa hơn thì đầy rẫy nguy hiểm, tu sĩ bình thường không dám tùy tiện xông vào. 

Ngô Bình: “Tôi nhớ hình như vào cấm địa Thượng Cổ không có giới hạn thời gian đúng không? Vậy có khi nào có tu sĩ định cư lâu dài ở đây không?”

Lăng Bộ Phi gật đầu: “Đúng vậy, mỗi lần vào cấm địa Thượng Cổ luôn có một số người mất tích. Có thể những người đó đã chết, nhưng cũng có thể họ đã ở lại cấm địa Thượng Cổ. Dù sao thì môi trường ở chỗ này cũng không giống với bên ngoài, có người thích tu hành ở đây hơn”.

Ngô Bình liếc nhìn khu nhà nhỏ, nói: “Nói vậy thì chủ nhân của khu nhà nhỏ có khả năng là tu sĩ đến từ lúc xưa”.

Sau đó Ngô Bình đi về phía khu nhà nhỏ. Khu nhà không có cửa, xung quanh chỉ có một hàng rào tre, bên trên mọc đầy hoa thân leo, thu hút rất nhiều ong đến lấy mật.

Ngô Bình đứng giữa sân hét lớn: “Có ai ở nhà không?”

Cậu hỏi liên tiếp ba tiếng nhưng không có ai trả lời, thế là cậu và các cô gái đẩy cửa bước vào. Trong nhà rất sạch sẽ với một chiếc bàn đơn giản và mấy cái ghế. Phía đông là phòng ngủ, bên trong có một cái sàn gỗ. Bên phải là nhà bếp, vẫn còn để một ít thịt cá tươi. Gian giữa chắc là phòng khách, trên tường có treo mấy bức tranh chữ, có thể thấy chủ nhân của chỗ này là người rất phong nhã.

Ngô Bình cảm thấy chỗ này có người ở lâu dài nên muốn ra khỏi đó ngay, nhưng chính vào lúc đó lại có một tiếng hừm lạnh lùng từ trong sân truyền vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play