Ba người phụ nữ đều gật đầu, bây giờ Ngô Bình là người đáng tin cậy nhất của họ, dĩ nhiên cậu nói gì thì là cái đó.

Ngô Bình nói: “Lấy vải đen che mắt lại để ngăn cách mọi tầm nhìn; lấy gì đó nhét vào tai để ngăn chặn mọi âm thanh, để tâm trí hoàn toàn thư giãn, mở rộng trái tim, không loại trừ thế giới này”.

“Cho dù mọi người không làm được cũng phải cố gắng thử, chỉ cần thử chắc chắn sẽ có kết quả”.

Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người đều gật đầu rồi đi làm theo những gì cậu nói.

Ngô Bình hít sâu một hơi, cậu ngồi khoanh chân lại trên một hòn đá tròn, mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền, mọi thứ đều trống rỗng.

Muốn làm được điều này khá khó, nhưng rất nhanh trong đầu cậu đã xuất hiện tất cả các phương pháp liên quan. Thế nên cậu gần như nhập định ngay lập tức, bước vào một cảnh giới vô ngã vô vật, dường như bản thân đã trở thành một phần của thế giới và vũ trụ này.

Đúng lúc này, quả dưa vàng trên người Ngô Bình bỗng phóng ra ánh sáng vàng, tạo thành một đài sen vàng trên tảng đá tròn, trên đài sen có những phù văn kỳ lạ, một ngôi tòa tháp vàng xuất hiện trên đầu Ngô Bình.

Tòa tháp vàng liên tục hấp thụ khí tức Đại Đạo của trời đất, sau khi được tôi luyện, nó được đưa vào cơ thể Ngô Bình, trong lúc Ngô Bình không hay biết đã mở ra đạo mạch.

Lúc này ngũ uẩn của Ngô Bình đều trống rỗng, ở trạng thái Không Linh.

Thời gian trôi qua từng chút, mặc dù Hồ Tiểu Kiều rất cố gắng nhưng cũng không quên mình quên vật, mười phút sau cô ta mở mắt ra, cảm thấy hơi tiếc nuối, hai đạo mạch đã được mở ra trong người cô ta, một mạch vàng, một mạch trắng. Sau đó cô ta nhìn thấy cảnh tượng xảy ra với Ngô Bình, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.

Vài phút sau, Điền Mỹ Mỹ cũng mở mắt ra, cô ta nở nụ cười, cô ta đã thành công khai mở ba đạo mạch, trong đó có hai đạo mạch là mạch vàng, một là mạch tím. Sau đó cô ta cũng ngạc nhiên nhìn Ngô Bình giống như Hồ Tiểu Kiều.

Lăng Bộ Phi kiên trì lâu nhất, kéo dài khoảng nửa tiếng. Mặc dù chỉ có nửa tiếng đồng hồ nhưng cô ta đã thu hoạch được rất nhiều, trên môi nở nụ cười. Lần này trong cơ thể cô có thêm bốn đạo mạch, trong đó có hai đạo mạch là mạch tím, hai đạo mạch là mạch vàng.

Ba người phụ nữ nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng khác. Mặc dù họ không biết tác dụng thật sự của mấy đạo mạch này nhưng bản năng mách bảo đạo mạch cực kỳ quan trọng.

Lăng Bộ Phi nhìn Ngô Bình đang được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng, cảm thán: “Đúng là người này. giỏi, còn có người giỏi hơn, nhìn dáng vẻ của anh Ngô chắc là anh ấy thu hoạch được nhiều hơn chúng ta gấp hàng trăm hàng nghìn lần”.

Mắt Điền Mỹ Mỹ sáng rực nói: “Sư huynh giỏi quá, không biết sự thay đổi của chúng ta sẽ được gì nhỉ”.

Lăng Bộ Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nghe nói mỗi tu sĩ bước vào cấm địa thượng cổ đều có cơ hội nhất định để “thay đổi”, cuối cùng tiến hóa. Nhưng thật ra số lượng đột biến của hầu hết các tu sĩ là rất nhỏ. Nhưng cũng có. hai đến ba phần trăm số người trong đó sẽ có sự thay đổi rõ ràng, rõ ràng nhất là mở được dị mạch trong cơ thể”.

Nghe cô ta nói thế, Điền Mỹ Mỹ mở to mắt: “Chị Phi, là mạch xuất hiện trong người em đấy sao?”

Lăng Bộ Phi khẽ gật đầu: “Trong cơ thể tôi cũng có, hơn nữa không chỉ có một. Nghe nói dị mạch xuất hiện càng nhiều thì thành tựu sau này càng cao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play