Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết chuyện này rồi, sắp tới tôi sẽ đưa cho ông một loại thuốc dùng để điều trị thử nghiệm, nếu có hiệu quả tốt, tôi sẽ chế tạo với số lượng lớn.

'Tống Lập Bình rất ngạc nhiên: “Cậu Ngô, loại thuốc cậu nói có thể chữa được bệnh ung thư à? Thuốc này có khác gì với thuốc trên thị trường không?”

Ngô Bình cười nói: “Dĩ nhiên là khác, mặc dù tôi chưa thấy thuốc trên thị trường nhưng chắc cũng có tác dụng phụ mạnh đấy”.

'Tống Lập Bình gật đầu: “Đúng thế, tác dụng phụ của những loại thuốc đó rất rõ ràng. Mặc dù có thể cứu sống một người nhưng chúng sẽ gây tổn hại đến các cơ quan trong cơ thể, thậm chí cũng làm hại đến các chức năng miễn dịch ở các mức độ khác nhau”.

Ngô Bình: “Chính là như vậy, thuốc của tôi dựa trên việc nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân, tác dụng lớn hơn của nó là loại bỏ tế bào ung thư bằng sức mạnh của chính mình”.

'Tống Lập Bình cực kỳ ngạc nhiên, ông ấy biết thật ra cơ thể con người luôn sản sinh ra tế bào ung thư, những tế bào này nằm ngoài tầm kiểm soát, nhưng cơ thể người bình thường có thể kịp thời loại bỏ chúng.

Nếu Ngô Bình nói đều là thật, có thể nâng cao khả năng của cơ thể con người để loại bỏ tế bào ung thư, vậy thì chắc chăn là cách điều trị tốt nhất rồi.

“Cậu Ngô, bao giờ có thể có được loại thuốc này?”, Tống Lập Bình vội hỏi.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lâu thì ba tháng, nhanh thì một tháng”, vì không biết mình sẽ ở lại cấm địa thượng cổ bao lâu nên cậu không thể đưa ra thời gian cụ thể.

'Tống Lập Bình rất mong chờ nói: “Thật tốt quá! Nếu loại thuốc này thành công, không chỉ có thể chữa trị cho trẻ em mà còn có lợi cho cả nhân loại”.

Ngô Bình đi một vòng trong trung tâm điều trị, buổi chiều lại quay về biệt thự Hoàng Long.

Hàn Băng Nghiên cũng đi với cậu, hôm nay Ngô Bình không tu luyện, chỉ ở bên cạnh người nhà. 

Hôm sau, cậu đến Học viện Hoàng gia như đã hẹn, trong một tòa nhà cổ kính của Học viện Hoàng gia, bên trong có hàng trăm tu sĩ, Mạnh San đứng trên bục nhìn các tu sĩ xung quanh.

Ngô Bình tìm chỗ có ít người rời đứng đó, nhìn trái nhìn phải nhận ra khí tức của các tu sĩ xung quanh đều rất mạnh. Có thể thấy những người này đều là đệ tử kiêu ngạo của các thế lực lớn.

Ngô Bình vừa đến, một người phụ nữ trẻ tuổi mặt trái xoan, dung mạo xinh đẹp cười hỏi: “Đạo hữu tên gì thế?”

Ngô Bình: “Ngô Bình”.

Tu sĩ nữ mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, cười nói: “Tôi là Lăng Bộ Phi”.

Bây giờ chỉ có một số các tu sĩ đã tham gia cấm địa thượng cổ đến, Ngô Bình rảnh rỗi bèn nói chuyện phiếm với Lăng Bộ Phi.

Lăng Bộ Phi: “Đạo hữu Ngô được truyền thừa ở đâu thế?”

Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, cô Lăng thì sao?”

Mắt Lăng Bộ Phi sáng lên: “Thái Hoàng Giáo sao? Chị tôi là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, tôi cũng từng đến Thái Hoàng Giáo chơi mấy ngày, tôi là đệ tử của Thần Nữ Môn”. 

Ngô Bình: “Hân hạnh được gặ

Nói được vài câu, hai người đã hiểu thêm về nhau, Lăng Bộ Phi hỏi: “Cậu Ngô là đệ tử xuất sắc của Thái Hoàng Giáo sao?”

Ngô Bình: “Tôi là đệ tử Kiếm Các, nhưng thân phận hiện giờ là trưởng lão Kiếm Các”.

Lăng Bộ Phi dĩ nhiên biết Kiếm Các, cô ta ngạc nhiên nói: “Kiếm Các”.

Ngô Bình gật đầu: “Cô Lăng chắc biết về Kiếm Các nhỉ”.

Lăng Bộ Phi kính phục nói: “Nghe nói Kiếm Các trước giờ chưa từng có đệ tử, cậu Ngô có thể được Kiếm Các thu nhận thì chắc là rất xuất sắc”.

“Nào cớ”, Ngô Bình nói: “Tôi chỉ may mắn thôi”.

Lăng Bộ Phi mỉm cười nói: “Cậu Ngô thật khiêm tốn. Theo tôi biết, Kiếm Các có yêu cầu cực kỳ cao với đệ tử của mình. Ngay cả những đệ tử cốt lõi của Thái Hoàng

Giáo cũng không được chọn”.

Hình như cô ta rất có hứng thú với chuyện này bèn hỏi: “Sư tôn của cậu Ngô là ba vị kiếm lão sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play