Kiếm vừa rút ra thì vạn pháp đều bị chặt đứt. Cũng tức là kiếm này có thể chặt đứt bí pháp cũng như thần thông của đối phương, uy lực cực mạnh.

Ngô Bình cảm nhận uy lực của kiếm đó thì lẩm bẩm: “Dường như mỗi kiếm của Thập Tam Kiếm đều có thêm một khả năng khác”.

Thế là cậu tiếp tục luyện kiếm thứ hai.

Ngô Bình vung kiếm thứ hai thì thanh kiếm khổng lồ sau lưng Ngô Bình bỗng biến thành hai thanh kiếm, một thanh màu xanh, một thanh màu tím, mỗi thanh đều có khả năng khác nhau.

Lúc kiếm được chém ra, thanh kiếm tím liền biến thành sáu luồng kiếm ảnh, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của đòn đánh đó bỗng tăng lên gấp đôi, sức sát thương cao gấp ba lần so với trước đó.

“Đây là tấn công kép sao?”

Sau đó là kiếm thứ ba của Trảm Đạo.

Độ khó của việc lĩnh hội kiếm này cao hơn trông  thấy, mãi đến khi trời sáng Ngô Bình mới miễn cưỡng nắm được sự huyền diệu của kinh kiếm, đấy là thương hồn.

Sau lưng Ngô Bình lại xuất hiện thêm một thanh kiếm khổng lồ màu đen với khả năng gây sát thương linh hồn, có thể chém được thần hồn của con người. Hơn nữa, kiếm này có thể dùng độc lập, cũng có thể dùng cùng lúc với hai kiếm còn lại.

Lúc này cậu đã hiểu ra cái gọi là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm chính là mười ba thanh kiếm, mỗi thanh có một khả năng khác nhau, chỉ là nếu muốn luyện được hết tất cả chúng thì thì độ khó rất cao. Hơn nữa, khi cậu lĩnh ngộ được càng lúc càng nhiều kiếm thì những kiếm phía sau lại càng lúc càng khó hình thành. Cũng chính vì lý do đó, nên những người đi trước nhiều nhất cũng chỉ có thể học được năm kiếm. Nhưng Ngô Bình thì thì đã luyện thành công ba kiếm chỉ trong vòng một đêm.

Cậu quay về học viện, gặp lại phó viện trưởng Mộng San. Mộng San chuyển mười triệu điểm tích lũy vào thẻ học viên của cậu, với tấm thẻ này, cậu có thể vào Trân Bảo Các của học viện để đổi đồ.

Mộng San nói: “Thật ra học viện hoàng gia cũng có xây dựng cơ sở ở tiên giới, chỉ là mang tên khác. Cơ sở ở tiên giới có tên là Hoàng Thiên Môn”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Hoàng Thiên Môn nằm ở tiên giới nào?”

Mộng San: “Hiện nay nằm ở tiên giới Vạn Kiếm. Qua hơn ngàn năm phát triển, giờ đây Hoàng Thiên Môn đã là tông môn nhất phẩm, có hơn ba ngàn đệ tử, trong đó có gần hai trăm đệ tử chân truyền, chín đệ tử tinh anh. Có điều mấy năm gần đây, Hoàng Thiên Môn luôn hoạt động đơn độc nên tôi hi vọng cậu có thể đến Hoàng 'Thiên Môn một chuyến, làm giúp tôi một việc”.

Ngô Bình chớp mắt: “Chuyện gì?”

Mộng San bình thản đáp: “Cậu đến nhận thân phận đệ tử nòng cốt của Hoàng Thiên Môn”.

Ngô Bình hỏi: “Trở thành đệ tử nòng cốt sẽ được lợi ích gì?”

“Lợi ích rất nhiều. Chẳng hạn như cậu có thể nhận được hai phần tài nguyên của tông môn. Quan trọng nhất là mấy năm nay, Hoàng Tông Môn đang dần thoát khỏi sự kiểm soát của học viện Hoàng Gia, tôi để cậu đi là vì muốn để họ biết học viện là cái gốc của họ, họ mãi mãi cũng không thể tách ra được”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Được, tôi có thể đi một chuyến”.

Vốn dĩ cậu cũng muốn đến tiên giới Vạn Cổ một chuyến, giờ nhận nhiệm vụ này vừa hay có lý do chính đáng.

Mộng San thấy Ngô Bình sảng khoái đồng ý thì rất hài lòng, nói: “Cấm địa Thượng Cổ sắp khởi động, đợi sau khi cậu ra khỏi cấm địa Thượng Cổ rồi hãng đến Thiên Hoàng Môn cũng không muộn”. 

Mục đích Ngô Bình đến đây là Thiên Hoàng Môn, cậu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

“Bảy ngày sau”. Mộng San nói: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người vào cấm địa Thượng Cổ. Ở đó có nhiều cơ hội, nhưng nguy hiểm cũng nhiều, cậu sẽ gặp được thiên tài của thế lực lớn ở tiên giới, bọn họ rất tàn nhẫn, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.

Mộng San hỏi cậu: “Bảy ngày sau cậu hãy đến đúng giờ”.

“Được”.

Ngô Bình ra ngoài, Diệp Ngưng Băng đã đợi cậu bên ngoài từ lâu, cô ấy cười, nói: “Ngô Bình, chúng ta đến kho Trân Bảo đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play