Người đàn ông nho nhã nói: “Tiểu San, cháu đã rời họa cảnh nhiều năm, nếu năm nay cậu ta không có tiến bộ gì thì cháu hãy quay về trong tranh ngủ say, không cần phải lãng phí tuổi xuân”.
Mộng San khẽ cười: “Ông nội, cháu tin mắt nhìn của cháu, người này có lẽ có thể đem đến sự bất ngờ!”
“Hy vọng vậy đi”. Người đàn ông nho nhã khẽ thở dài.
Rời khỏi phòng làm việc của phó viện trưởng, Diệp Ngưng Băng đang đợi cậu cách đó không xa.
“Sao rồi?”. Cô ấy hỏi: “Học viện có nuốt lời không?”
Ngô Bình: “Cái đó thì không, chỉ là muốn trả theo kỳ. Anh chỉ cần hai mươi triệu điểm tích lũy, ba năm trả hết”.
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Càng về sau, điểm tích lũy cũng không còn giá trị với anh nữa, nhân lúc dùng sớm thì hơn. Ngày mai điểm tích lũy của anh có rồi, đến lúc đó tôi đưa anh đến kho bảo vật hoàng gia!”
Thấy Diệp Ngưng Băng hai ngày nay đều ở bên cạnh mình trong kỳ kiểm tra, Ngô Bình cười nói: “Hai ngày nay cô cực khổ rồi, buổi trưa mời cô ăn cơm”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Được thôi. Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn anh giúp”.
Trước lúc xuất phát, Ngô Bình còn mời cả Mộc Băng Thiền. Đến nhà hàng ăn cơm, Mộc Băng Thiền gọi điện thoại, nói cô ấy gặp được Lưu Tử Khải, nên hỏi có thể cùng đến ăn cơm không, thêm một người nữa cũng không nhiều, Ngô Bình cũng đồng ý ngay.
Không lâu sau, Lưu Tử Khải và Mộc Băng Thiền xuất hiện cùng nhau. Lưu Tử Khải vừa gặp mặt đã cúi đầu khom lưng: “Chào anh Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Cùng ăn cơm đi”.
Lưu Tử Khải vui mừng: “Cám ơn anh Ngô”.
Cậu ta là người nhiệt tình thoải mái, không cần Ngô Bình giới thiệu, một lúc sau đã quen với Diệp Ngưng rồi, cứ mở miệng ra là chị Băng.
Thực ra Lưu Tử Khải vẫn đang tìm cơ hội tiếp cận Ngô Bình. Hai hôm nay cậu ta nhờ người điều tra về Ngô Bình, kết quả điều tra khiến cậu ta phải khiếp sợ. Ngô Bình không chỉ là học sĩ năm sao tốt nghiệp học viện quân sự Đại Hạ, mà còn là người của Đông Vương! Đông. Vương là ai? Là Nhiếp Chính Vương đương nhiệm, dưới một người, trên vạn người!
“Anh Bình, chị Băng, sau này tôi chính là đàn em chạy vặt của hai người, hai người có chuyện gì thì đừng khách sáo, cứ dặn dò, tôi đây nhất định dốc hết sức làm!”
Ngô Bình thấy cậu ta thông minh hiểu chuyện, cũng gật đầu.
Lưu Tử Khải vui mừng, nói: “Cám ơn anh Bình!”
Có cậu ta ở đây đương nhiên không cần Ngô Bình phải thanh toán, cậu ta không những gọi một bàn đồ ăn, mà còn rót nước cho Ngô Bình, rồi khi thì lại gắp thức ăn cho Diệp Ngưng Băng, rất ân cần.
Ăn cơm xong, Lưu Tử Khải đề nghị: “Anh Bình, tối nay là sinh nhật của Băng Thiền, chi bằng anh Bình cứ ra lệnh, tôi đây sẽ dốc sức chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật tối nay”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Là sinh nhật Băng Thiền sao? Vậy thì đúng là phải tổ chức thôi. Tử Khải, chuyện này giao cho cậu xử lý”. Sau đó cậu đưa một tấm thẻ cho cậu ta.
“Bên trong có chút tiền, cậu cứ dùng tùy ý”.
Lưu Tử Khải trông có vẻ không vui: “Anh Bình, anh như vậy là chẳng phải là vả mặt cậu em tôi đây sao? Chút tiền này còn phải để anh Bình bỏ ra sao? Anh yên tâm, mọi thứ cứ tính cho tôi!”
Ngô Bình cũng không miễn cưỡng, khẽ cười nói đồng ý.
Mộc Băng Thiền vừa thích thú vừa ngại ngùng: “Lúc. trước tôi chưa từng tổ chức sinh nhật, không cần làm phiền mọi người”.
Lưu Tử Khải nghiêm mặt nói: “Băng Thiền, cái này tôi phải nói cô rồi. Sinh nhật là chuyện lớn trong năm, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Hơn nữa anh Bình cũng muốn đến đó, cô không thể không nể mặt anh Bình chứ?”
Mộc Băng Thiền cắn môi, khẽ gật đầu: “Cám ơn anh Ngô Bình, cám ơn Tử Khải”.