Người áo hoa vừa cao vừa to, bụng bự thấy rõ. Hắn đi về một bền, nhìn hai cô gái đẹp chằm chằm, cười miết và nói: “Người đẹp, sao lúc nấy lại bỏ chạy thế? Tôi đã cho người sắp xếp rồi, đi ăn cơm nhé? Tôi là người bản địa ở đây, các cô không nể mặt tôi thì tôi sẽ không vui đâu. Tôi không vui thì các cô cũng không sung sướng gì”.
Hản nói với vẻ vừa lấy lòng vừa đe dọa, mặt cười tươi rạng rỡ.
Sắc mặt hai cô gái rất khó coi, có vẻ rất sợ hãi, họ không có bạn đi cùng, lúc đến đây cũng không nghĩ sẽ gặp phải trường hợp thế này. Thế là họ chỉ đành nhìn sang Ngô Bình với ánh mắt cầu cứu.
Ngô Bình liếc nhìn sang người đàn ông áo hoa, hỏi: “Anh là người của bang phái nào? Bang gấu đen hay là bang Huyết Nhận?”
Người đàn ông áo hoa vừa nghe Ngô Bình nói như thế thì liền quan sát cậu rồi hỏi: “Cậu làm nghề gì? Quen biết tôi sao?”
Ngô Bình: “Tôi mà cần quen biết với loại nhãi nhép. như anh sao?”
Thật ra người đàn ông áo hoa chẳng có địa vị gì trong bang phái, hắn hơi chột dạ, hỏi: “Vậy cậu quen biết ai?”
Ngô Bình: “Cút ra xa một chút, tôi không còn kiên nhãn đâu”. Cậu nói xong thì mặt tối sầm lại.
'Tên áo hoa cảm nhận được một luồng sát khí, hắn đặt tay lên hông.
Ngô Bình không thèm ngẩng đầu, chỉ bình thản nói: “Lúc tay anh chạm vào súng thì sẽ bị chặt đứt. Không tin thì anh cứ thử xem”.
'Tên áo hoa sững người, sát khí trên người Ngô Bình còn mạnh hơn cả bang chủ gấp trăm ngàn lần. Bang chủ bang Gấu Đen của họ là lính xuất ngũ của nước La Sát, giết người không chớp mắt, người chết trong tay hắn cũng phải tầm từ tám trăm đến một ngàn người.
'Tên áo hoa nuốt nước bọt, hỏi: “Anh này, tôi không có ác ý, chỉ là muốn mời hai người đẹp đây đi ăn cơm thôi”.
Ngô Bình liếc hắn: “Mời người đẹp đi ăn cơm sao? Anh ra đường không soi gương à?”
Vẻ mặt tên áo hoa trở nên khó coi, hắn không đẹp. trai, nhưng nói như vậy thì quá đáng quá. Hắn cố kiêm lại sự khó chịu trong lòng, nói: “Thiết nghĩ anh đây biết bang Gấu Đen của chúng tôi”.
Ngô Bình muốn hỏi thăm về tình hình của đại trận luyện hồn, cậu nghĩ biết đâu bang chủ của bang Gấu Đen này sẽ biết được sơ sơ nên nói: “Anh về nói với bang chủ của anh, có người muốn đến giết ông ta. Nếu ông ta không đến gặp tôi thì sẽ không thể sống qua được tối
'Tên áo hoa giật mình: “Anh nói gì cơ? Có người muốn giết bang chủ của chúng tôi sao?”
Ngô Bình liếc hắn, nói: “Không sai, nếu anh không tin thì sẽ phải chết rất thê thảm”.
Chuyện này quá nghiêm trọng, người đó quay đầu bỏ chạy ngay, vừa chạy vừa cầm điện thoại, gọi cho bang chủ.
Hai cô gái thấy hắn đã đi xa thì mới thở phào, nhìn Ngô Bình như thể một anh hùng.
“Ngô Bình, anh thật lợi hại, hắn đã bị anh dọa cho bỏ chạy rồi”.
Ngô Bình vỗ nhẹ lên đường cong đẫy đà của Lucy rồi nói: “Lật lại”.
Lucy ngoan ngoãn phối hợp, Ngô Bình thoa kem chống nắng rồi hỏi hai cô gái: “Hai cô đi một mình, không dắt theo người yêu sao?”
Anna buồn bã đáp: “Họ rời đảo rồi, nói rằng bên ngoài nguy hiểm, không cho chúng tôi đi”.
Ngô Bình vừa nghe là hiểu ngay, nhất định hai tên đó đã đi ăn chơi đàn đúm rồi, dù sao dắt theo bạn gái cũng sẽ không tiện. Cậu cũng không vạch trần, chỉ cười cho. qua chuyện.