Ngô Bình không ngờ người hẹn lại nhiều đến thế, chỉ đành nói: “Vậy thì thứ ba đi”.

Cô gái gật đầu: “Được, mọi người về đợi thông báo”.

Ra khỏi đại sảnh Ngô Bình hỏi Diệp Ngưng Băng: “Dạo này người đến học viện đăng ký đông lắm sao?”

“Đông lắm. Theo tôi thấy, mấy ngày nay ngày nào cũng có mấy chục người đến đăng ký, còn hẹn tham gia khảo sát”.

Ngô Bình nói: “Nếu không phải vì cấm địa thượng cổ, tôi chắc sẽ không đến”.

Diệp Ngưng Băng: “Đúng thế, cậu nhất định phải đến cấm địa thượng cổ. Còn nhớ người mà để lại tờ giấy tôi vừa nhắc lúc nãy không? Người này mang theo một tấm bản đồ, sau khi tôi nghiên cứu, tấm bản đồ đó có thể có liên quan đến cấm địa thượng cổ. Đợi đến khi cấm địa mở, tôi nhất định phải đến đó một chuyến”.

Ngô Bình hỏi: “Bản đồ như thế nào?” Diệp Ngưng Băng đưa một tấm bản đồ rất cũ ra cho Ngô Bình, Ngô Bình mở ra xem, ghi nhớ nội dung trên đó, sau đó trả lại cho cô ta.

“Ngưng Băng, cô nghĩ mấy điểm người kia ghi chú trên bản đồ có thể có gì?”

Diệp Ngưng Băng: “Có thể khiến hắn mạo hiểm vượt biên, tôi nghĩ những thứ đó chắc là rất quý giá. Ngô Bình, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi khám phá thử”. Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Vì Hàn Băng Nghiên vẫn còn đang thi nên Ngô Bình không ở lại lâu, nói được vài câu lại chạy đến chỗ thi.

Lúc cậu về đến công viên gần trường thi thì thấy Mộc Băng Thiền đang đợi cậu.

“Anh Ngô Bình”, nhìn thấy bóng dáng Ngô Bình, cô ấy vui vẻ vẫy tay.

Ngô Bình cười nói: “Mộc Băng Thiền, cô cả đêm không ngủ, sao không đi nghỉ đi?”

Mộc Băng Thiền mặt đầy phấn khích, cô ấy nói: “Anh Ngô Bình, tôi về ngủ một giấc, kết quả mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ tôi cảm thấy như mình đã trải qua mấy trăm năm.

Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Trải qua mấy trăm năm trong mơ? Trước kia cô từng nằm mơ như vậy chưa?”

Mộc Băng Thiền lắc đầu: “Không, đây là lần đầu tiên. Tôi nghĩ chắc chuyện này có liên quan đến chuyện chúng ta trải qua đêm qua, đúng là một giấc mơ kinh khủng”.

Ngô Bình nhìn cô ấy cười nói: “Hình như cô rất vui”.

Mộc Băng Thiền mỉm cười, đột nhiên đôi bàn tay trắng nõn lấy một pháp quyết ra, ngay sau đó trong quanh người cô ấy tỏa ra một luồng sáng trắng nhàn nhạt, mang đến cảm giác thuần khiết.

Ngô Bình nhìn ánh sáng trắng bên người cô ấy, ngạc nhiên hỏi: “Cô có thần thông?”

Thảo nào cậu lại ngạc nhiên, cậu nghĩ rõ ràng Mộc. Băng Thiền không có thần thông, sao cô ấy lại có thể thi triển được?

Mộc Băng Thiền: “Tôi từng học được bản lĩnh này ở trong giấc mơ, gọi là thuật Thánh Quang. Thuật này có thể chữa khỏi bệnh tật, bị thương, tai họa, xui xẻo cho chúng ta. Sau khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, tôi bèn thử

xem, không ngờ lại thành công. Anh Ngô Bình, lẽ nào tôi tu hành trong mơ à?”

Ngô Bình sửng sốt, không khỏi lại bắt mạch cho Mộc Băng Thiền, cậu thấy mọi bệnh tật trong người cô ấy đều đã giảm bớt, hơn nữa thể chất cũng được cải thiện rất nhiều. Rõ ràng đây đều là tác dụng của thuật Thánh Quang.

Chẳng qua Mộc Băng Thiền đúng là không có tu vi, thuật Thánh Quang mà cô ấy thi triển đó là sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play