Hàn Băng Nghiên cùng Mộc Băng Thiền về ký túc xá nữ trước, sau đó mới cùng Ngô Bình đến nhà hàng đối diện trường. Cũng sắp sửa đến giờ cơm tối nên Ngô Bình đã mời Mộc Băng Thiền cùng ăn bữa cơm, vì để trị được bệnh cho cô ta, cô ta cần phải nói rõ bệnh tình của mình.

Nhà hàng mà họ ăn khá cao cấp, chỉ phí trung bình của mỗi người đều trên một ngàn tệ. Mặc dù Mộc Băng Thiền rất hay đi ngang qua chỗ này nhưng khi vào trong nhà hàng sang chảnh này, cô ta cũng không khỏi ngỡ ngàng, nhìn đông nhìn tây.

Ở tầng một của nhà hàng, ba người họ tìm một bàn cho bốn người ngồi, Ngô Bình để Hàn Băng Nghiên gọi vài món rồi cho Mộc Băng Thiền gọi vài món.

Mộc Băng Thiền cầm thực đơn lên xem, món gỏi rẻ nhất cũng hết hai ba trăm tệ, cô ta liền lắc đầu, nói: “Tôi không gọi nữa đâu”.

Hàn Băng Nghiên hết cách, chỉ đành tự gọi thêm mấy món.

Trong lúc đợi lên món, Ngô Bình giữ chặt tay cô ta, bảo cô ta đừng cử động, sau đó dùng pháp lực đả thông kinh mạch. Một lúc sau, Mộc Băng Thiền cảm thấy toàn thân thoải mái, chứng đau nửa đầu cũng hết hẳn, cô ta không khỏi kinh ngạc, mở to đôi mắt xinh đẹp.

“Anh Ngô Bình, anh lợi hại thật, bây giờ tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi”. Cô ta ngạc nhiên nói. 

Ngô Bình lại cắm hai mươi bốn cây kim lên đầu cô †a, sau đó lấy ra một ít dược liệu cấp thấp, kê một đơn thuốc cho cô ta và chỉ cô ta cách sắc thuốc.

Mộc Băng Thiền cẩn thận ghi chép lại, sau đó hỏi với vẻ đầy hi vọng: “Anh Ngô Bình, có phải uống nó xong thì tôi sẽ không chết nữa không?”

Ngô Bình: “Có tôi ở đây, cô muốn chết cũng khó”.

Hàn Băng Nghiên cười, nói: “Yên tâm đi, y thuật của anh Bình nhà tôi rất lợi hại, cậu cũng thấy anh ấy thi triển tiên thuật rồi đấy, trị bệnh thì càng đơn giản hơn”.

Mộc Băng Thiền vừa vui vừa cảm động, cô ta lấy từ trên người ra một con ve ngọc, đưa cho Ngô Bình bằng hai tay: “Anh Ngô Bình, Băng Thiền không có gì để trả ơn cứu mạng, con ve ngọc này là bà ngoại để lại cho tôi, mẹ bảo tôi phải cất giữ cẩn thận. Tôi không có thứ gì đáng giá, nên tặng nó cho anh Bình”.

Đồ của bà ngoại người ta để lại, đương nhiên Ngô Bình không thể lấy, cậu đang định từ chối, nhưng khi cậu liếc mắt nhìn lên con ve ngọc thì bỗng giật mình, cậu phát hiện trên con ve ngọc có một khí tức cổ đại, khí tức này có vẻ không thuộc về thế giới này.

Cậu nhận lấy con ve ngọc quan sát rồi nói: “Được, tôi sẽ nhận”.

Mộc Băng Thiền vô cùng vui mừng, đấy là thứ quý giá nhất mà cô ta có, Ngô Bình chịu nhận chứng tỏ cậu xem cô ta là bạn. 

Bỗng dưng Ngô Bình hỏi Hàn Băng Nghiên: “Băng Nghiên, chẳng phải quỹ của chúng ta có một chương trình chắp cánh đến trường sao?”

Lúc đó Hàn Băng Nghiên từng nghiên cứu chương trình này, vì dù gì thì cô ta cũng là học sinh nên cô ta biết quỹ từ thiện có chương trình này, hơn nữa mức hỗ trợ học tập rất cao.

“Ừm, mỗi năm cấp cho học sinh ưu tú một trăm năm mươi ngàn tệ học bổng. Nếu có thể lọt vào top năm mươi người có thành tích cao nhất toàn khoa thì sẽ cấp thêm hai trăm năm mươi ngàn tệ học bổng”.

Mộc Băng Thiền ngây người, thật ra cô ta cũng giành được không ít học bổng và trợ cấp nhưng vì trong nhà có một cái hố sâu không đáy, nên cô ta chỉ có thể cắt giảm chỉ tiêu hãng ngày của bản thân đến mức tối đa. Giờ nghe nói có mấy trăm ngàn tiền trợ cấp, cô ta không khỏi kích động.

“Chị Băng Nghiên, tiên trợ cấp gì thế? Cấp cho đối tượng nào?”

Ngô Bình: “Điều kiện của cô khá phù hợp, để lát về tôi giúp cô xin. Phải rồi, file mềm cho cô điền thông tin sẽ gửi đến hộp thư này”.

Ngô Bình gửi cho cô ta một file mềm để cô ta điền. Sau khi cô ta điền xong thì cậu thông báo cho tổ chức quỹ, để họ lập tức phê duyệt.

Mới lên được hai món thì thẻ ngân hàng mà Mộc Băng Thiền điền trên file đã nhận được một trăm năm mươi tệ tiền trợ cấp.

Mộc Băng Thiền trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play