“Đại lục Thánh Cổ là nơi nào?”, Ngô Bình chưa từng nghe đến,

Đầu người nói: “Một thế giới lớn mạnh đã từng tồn tại trước cả thế giới của các cậu, Nhân Tộc chỉ là một chủng tộc cấp trung trong đó mà thôi”.

Ngô Bình: “Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến nơi này?”

Đầu người: “Loài người có một nhánh đã rời khỏi Đại lục Thánh Cổ, sáng lập ra Tiên Đạo. Sau này, Tiên Đạo phát triển lớn mạnh, có chí tôn cường giả mở ra Tiên Giới. Mà Tiêu Giới rõ ràng an toàn hơn Đại lục Thánh Cổ, dần dần cũng không còn ai nguyện ý đến Đại lục Thánh. Cổ nữa".

Ngô Bình: “Nếu ông là người cổ Đại lục Thánh Cổ, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Đầu người: “Thanh đao chém tôi lúc đó đã phá vỡ màn chắn không gian, tôi rơi vào trong khe nứt không gian. Lúc tỉnh lại thì đã xuất hiện ở giới thế tục”.

Ngô Bình: “Sau này ông gặp Kỳ tướng?”

Đầu người: “Không sai. Năm đó, Kỳ Vân Linh chỉ là một thiếu niên thôn trên, dưới sự chỉ điểm của tôi, ông ta mới có được thành tựu như hôm nay”.

“Xem như sức mạnh của ông bị phong ấn đi, với năng lực của ông muốn khống chế Kỳ Vân Linh cũng không phải chuyện khó, đúng chứ?” 

Đầu người: “Lúc đầu tất nhiên có thể khống chế được ông ta, nhưng tôi thấy không cần thiết. Hơn nữa một khi tôi sử dụng thủ đoạn thì có khả năng sẽ bị tu sĩ như các cậu ở đây phát .. Để che giấu thân phận, tôi chỉ có thể thông qua việc giúp đỡ Kỳ Vân Linh để lấy được sức mạnh, Nhưng rất tiếc là Kỳ Vân Linh không hợp để tu hành”.

Trao đổi một lúc, đầu người này trông có vẻ đã mệt mỏi.

Vì thế Ngô Bình kéo nó từ trong dịch thuốc ra, sau đó ném nó cho nó một viên đan dược. Đan dược vừa vào bùng, tinh thần của đầu người bỗng bừng tỉnh, ông ta rất kinh ngạc, tha thiết hỏi: “Đan dược này có thể nâng cao thần hồn tôi, còn nữa không?”

Ngô Bình: “Còn thì còn. Nhưng tạm thời không thể cho ông, tôi còn có chuyện, ông cứ nghỉ ngơi đi”.

Nói xong cậu lại ném đầu người vào bình rồi cất đi.

Cậu lại đợi một lúc, cuộc thi đã kết thúc, Hàn Băng Nghiên nhanh chân bước ra khỏi phòng học.

Ngô Bình cười nói: “Băng Nghiên, thấy thế nào?”

Hàn Băng Nghiên cười nói; “Ngữ văn hôm nay khá đơn giản, tôi nghĩ có thể thi được trên một trăm bốn mươi điểm. Nhưng mà sinh viên bên trong đều đang trộm xem sách, chép đáp án của nhau”.

Ngô Bình cũng không thấy lạ, những người này vốn  dĩ là dựa vào quan hệ và đặc quyền nên mới đến được đây, giáo viên coi thi đương nhiên cũng không muốn quản bọn họ, cậu bèn nói: “Để tùy bọn họ đi”.

Buổi chiều còn phải thi một môn nữa, Ngô Bình đưa Hàn Băng Nghiên quay về khách sạn, ăn trưa xong rồi để cô ấy nghỉ ngơi.

Hai giờ chiều, cậu lại đưa Hàn Băng Nghiên đến chỗ thi, sau đó lại quay về khách sạn, lấy đầu người ra.

Vừa ra ngoài, đầu người vội thở phào thoải mái, nói: “Tôi nói này, cậu có thể đừng thả tôi vào cái chỗ quỷ quái đó được không, tôi nghẹn chết mất”.

Ngô Bình: “Ông ở trong dịch thuốc, không cần hít thở, sao lại nghẹn chết?”

Đầu người nói: “Không phải là không khí, là nhân khí. Chỗ đó không phải nơi cho người ở”.

Ngô Bình: “Chỉ còn lại mỗi cái đầu, mà ông lại sống được đến bây giờ, năm đó ông là tu vi gì?”

Đầu người: “Theo cảnh giới ở chỗ các cậu, có lẽ tôi là Thần Thông tầng mười. Nhưng trên thực tế, nếu tôi không bị thương, thì có thể miểu sát được tu sĩ Đạo. Cảnh phổ thông tam trọng chỗ các cậu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thần Thông tầng mười, miểu sát Đạo Cảnh tầng ba, ông đang khoác lác sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play