Ngô Bình không nhiều lời thêm, chỉ đưa mấy người Tử Hi vào kiếm các.

Mấy người họ ngồi xuống trong kiếm các, Ngô Bình lại vào trong không gian thần bí đó. 

Ba vị sư tôn đang ngồi ở đó, cười tít mắt nhìn đệ tử của mình.

“Ngô Bình, có phải vương tọa đó đã chuyển qua người con rồi không?”

Ngô Bình khoe dấu ấn của vương tọa đẳng sau lưng ra, hỏi: “Sư tôn, sao vương tọa này lại chạy lên người con?”

Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Đấy là vương tọa thích khách, chủ nhân của vương tọa này đã chết, bây giờ nó là vật vô chủ. Nếu con có thể đáp ứng được yêu cầu của nó thì sẽ có thể có được nó, trở thành vua thích khách đời tiếp theo”.

Ngô Bình: “Sư tôn, những vương tọa này đến từ đâu?”

Thẩm Huyền Tông: “Vương tọa thích khách đại diện cho thành tựu tối cao trong lĩnh vực thích khách, sở dĩ vương tọa xuất hiện là vì từng có một cao thủ trong giới thích khách dung hợp cảm nhận của mình vào thiên đạo, thiên đạo có cảm xúc, sinh ra vương tọa thích khách. Sẽ có một ngày, nếu con đủ mạnh ở một lĩnh vực nào đó, con cũng có thể khiến thiên đạo sinh ra vương tọa mới”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.

Thẩm Huyền Tông: “Hiện tại vương tọa này vẫn chưa thuộc về con, phải nỗ lực hơn mới được”.

Âu Dương Thiên Tế cười, nói: “Cậu ấy sẽ trưởng thành hơn, Ngô Bình, tiếp theo đây, các thầy sẽ chia nhau truyền các bộ kiếm phổ cho con, sau khi có được kiếm phổ, con phải cố gắng lĩnh hội”.

“Vâng”.

'Thẩm Huyền Tông vòng hai tay trước ngực, lòng bàn tay liền xuất hiện một quyển kinh thư màu vàng phát sáng, quyển kinh thư đó được ông ta dùng công lực toàn thân biến ra, bên trong không chỉ có toàn bộ nội dung của kinh thư mà còn có kinh nghiệm và trí tuệ của Thẩm Huyền Tông.

Phương pháp này truyền dạy tất cả không giữ lại gì, thường thì chỉ có cha con mới dùng đến cách này. Nhưng lúc này đây, Thẩm Huyền Tông đã không hề giữ lại bất cứ thứ gì cho mình.

Kinh thư biến thành một luồng sáng, chạy vào trong biển ý thức của Ngô Bình, rồi từ từ mở ra. Chữ trong sách tự động bay ra, xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Thẩm Huyền Tông nói: “Kinh thư này tên là Cửu Thiên Kiếm Kinh”.

Sau đó, Âu Dương Thiên Tế cũng dùng cách đó để truyền dạy bộ kinh thư thứ hai, kinh thư cũng xuất hiện trong đầu Ngô Bình.

“Kinh thư này tên là Thập Địa Kiếm Kinh”. Âu Dương Thiên Tế nói.

Cuối cùng, La Vô Phi truyền bộ kiếm kinh thứ ba, tên  là Nguyên Cơ Kiếm Kinh”.

Sau khi có được ba bộ kiếm kinh, cảm giác đầu tiên của Ngô Bình là khó, khó vô cùng. Cậu bất giác chau chặt mày, cảm thấy mấy quyển kiếm kinh này huyền diệu và khó hiểu vô cùng, vốn không thể nào lĩnh ngộ được”.

Thẩm Huyền Tông thấy Ngô Bình chau mày thì nói: “Khó hiểu cũng là chuyện bình thường, ba thầy đều dùng cả đời để lĩnh ngộ, nhưng cũng không dám nói là đã hiểu thấu hết. Muốn đồng thời hiểu hết được ba bộ thì độ khó lại càng lớn hơn”.

u Dương Thiên Tế nói: “Ngô Bình, con cố gắng lĩnh ngộ, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.

Trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một số thứ, Thiên Thượng Tam Kiếm, Thiên Hạ Cửu Kiếm cũng như Thiên Ngoại Nhất Kiếm, cậu so sánh thì thấy chúng có rất nhiều điểm tương thông.

Ba bộ kiếm kinh lần lượt đại diện cho kiếm đạo, kiếm thuật và kiếm biến.

Sau khi có sự tham khảo, Ngô Bình cảm thấy ba bộ kiếm kinh này cũng không đến nỗi khó, nhưng cũng không phải thứ cậu có thể lĩnh hội được trong ngày một ngày hai.

Ngô Bình nhận được truyền thừa xong thì xin phép. rời đi. Từ khi cậu vào Nhân Hoàng giới đến giờ đã mấy ngày rồi, cậu không yên tâm về bạn bè và người thân ở nhà nên quyết định tạm về thế tục, từ từ lĩnh ngộ kiếm kinh.

Tử Hi đưa Ngô Bình đến trận dịch chuyển, nó nằm ở trong một đại điện vuông văn.

Tử Hi nói: “Ngô trưởng lão, trận dịch chuyển này dẫn thẳng đến Thần Hoàng Tông ở thế tục, đến đó cậu có việc gì lớn thì có thể dặn dò người của Thần Hoàng Tông”.

Ngô Bình gật đầu, chào tạm biệt mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play