Ngô Bình liền nhớ ra chuyện xảy ra hôm đó, có vài người của học viện quân sự Đại Hạ suýt chút đánh chết nhà Lâm tướng - Lâm Kiếm Phong. Lúc đó họ muốn bỏ chạy, kết quả đã bị cậu chặn lại, và đã bị người của Lâm Kiếm Phong tóm.

“Thì ra mấy người đó đều là người của thầy Tra, hèn gì thầy lại không vừa mắt với tôi”. Ngô Bình gật đầu: “Không sai, hôm đó tôi có tham gia, giúp nhà họ Lâm bắt mấy người đó. Nhưng nếu không phải vì mấy người họ động đến tôi trước thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến họ rồi”.

'Tra Thanh Tuyền hừ một tiếng lạnh lùng: “Một người mới vừa đến học viện quân sự như cậu mà lại dám nhúng tay vào cuộc chiến giữa Lâm Tương là kẻ thù { không đội trời chung, cậu đã không còn được sống mấy _ ngày tươi đẹp nữa rồi”.

Ngô Bình: “Đấy là chuyện của tôi, không cần thầy phải nhọc lòng”.

Tra Thanh Tuyền: “Tôi biết cậu là đệ tử đại tông nhất phẩm nhưng tôi nói cho cậu biết, người đứng sau cậu không đủ mạnh để bảo vệ cậu đâu”.

Ngô Bình: “Có thể bảo vệ được tôi không cũng không liên quan đến thầy. Thây không duyệt phép cũng chẳng sao”. Cậu nói xong thì quay đầu bỏ đi.

Sau khi Ngô Bình đã đi xa, mắt Tra Thanh Tuyền như bốc hỏa, anh ta hừm một tiếng lớn rồi nói: “Thứ không biết sống chết, cậu tưởng là đệ tử đại tông thì có thể muốn làm gì thì làm ở trân gian sao? Thật là ấu trĩ”.

'Trợ giảng Tô Văn Tương bước ra từ bên cạnh, nói: “Sư huynh, anh cần gì phải nhãn nhịn cậu ta, với tính khí thường ngày của anh thì người này đã chết từ lâu rồi”.

Tra Thanh Tuyền lắc đầu, nói: “Dù gì thì người này cũng là đệ tử của đại tông, hơn nữa vẫn chưa chính thức đứng về phía đối lập với chúng ta, vẫn chưa đến lúc”.

Tô Văn Tương: “Nhiệm vụ sư môn giao cho chúng ta vừa mới có khởi sắc, tuyệt đối không được để người này làm hỏng chuyện”.

Tra Thanh Tuyền: “Anh ta muốn làm hỏng chuyện của chúng ta thì cũng phải xem thử anh ta có bản lĩnh đó không mới được. Hơn nữa, chẳng phải anh ta muốn đến Nhân Hoàng giới sao? Đấy không phải là nơi mà ai cũng đến được, có người có đi mà không có về. Dù cho cậu ta có thể quay về thì e rằng cũng phải ở lại bên trong rất lâu”.

'Tô Văn Tương: “Hi vọng vậy, tóm lại cậu ta ra ngoài càng trễ càng tốt”.

Mặc dù không xin nghỉ phép được nhưng sáng hôm sau Ngô Bình vẫn đến gặp Đông Vương như đã hẹn, Đông Vương đích thân tiễn cậu đến cổng vào Nhân Hoàng giới.

Cổng vào Nhân Hoàng giới nằm ở trên một ngọn núi ở phía Đông của hoàng cung, bên ngoài cổng vào chỉ có một bà lão tóc bạc đứng canh gác. Bà ta nhìn thấy Đông Vương thì nói: “Có chỉ dụ của hoàng đế không?”

Thì ra cơ hội vào Nhân Hoàng giới cực kỳ đáng giá, chỉ có người có chỉ dụ do hoàng đế đích thân viết và được đóng dấu ngọc tỷ thì mới vào được.

Đông Vương đưa lá thư cho bà lão bằng hai tay rồi cười, nói: “Bà Long, bà canh gác ở đây mấy chục năm rồi, vất vả cho bà quá”.

Bà Long hừm một tiếng, nói: “Đừng lấy lòng tôi, vô ích thôi, nộp tiền đi”.

Ngô Bình ngây ra: “Vào Nhân Hoàng giới còn phải nộp tiền sao?”

Bà Long: “Chứ cậu tưởng tôi tự nguyện ở đây giữ cửa à?”

Đông Vương cười, nói: “Nên mà”. Ông ta vừa nói vừa đưa một nắm chỉ phiếu cho bà Long.

Bà Long không khách sáo, nhận lấy ngay rồi mở cửa ra và nói: “Vào trong đi, có thu hoạch không thì chỉ có thể xem tạo hóa của cậu”.

Ngô Bình quay lại, chắp tay chào Đông Vương, nói: “Vương gia, tôi đi đây”. Cậu dứt lời thì bước vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play