Sau khi giới thiệu tác dụng của đan dược, Châu Nghi Mẫn nói: “Giá khởi điểm của Nhập Bí Đan cực phẩm cấp. năm là năm trăm nghìn tiền tiên, mỗi lần thêm giá không được thấp hơn năm mươi tiền tiên”.
Vì giá khởi điểm không cao nên có rất nhiều người đấu giá, tranh giành rất quyết liệt.
“Năm trăm năm mươi nghìn”.
“Sáu trăm nghìn”.
“Bảy trăm nghìn”.
Chỉ mới chưa đây nửa phút mà giá đã nhảy vọt lên hai triệu. Lúc này vẫn còn hai người đang đấu, một ông già tóc trắng và một thanh niên tóc tím, hai bên không ai chịu thua ai, cứ bám riết lấy đối phương.
“Hai triệu một trăm nghìn”. Ông già tóc bạc bình thản nói, ông ta đến từ tiên giới, thân phận thần bí, chút tiền này
đối với ông ta mà nói gần như không đáng là gì.
“Hai triệu hai trăm nghìn”. Thanh niên tóc tím cũng bình thản, dáng vẻ rất tự tin.
Ông già tóc bạc bỗng dưng hỏi Châu Nghỉ Mẫn: “Chu trưởng quầy, loại đan dược này còn nữa không?”
Châu Nghi Mẫn cười, nói: “Lát nữa vẫn còn một viên”. Ông già liền nói với thanh niên: “Anh bạn trẻ, chỉ bằng chúng ta mỗi người nhường một bước, cậu lấy viên này, viên còn lại để tôi, thế nào hả?”
Không ai muốn trả thêm tiền, thanh niên tóc tím nói: “Vậy thì cảm ơn”.
Cuối cùng thanh niên tóc tím đã mua được viên Nhập Bí Đan cực phẩm đó với giá hai triệu hai trăm nghìn.
Tiếp đó là viên Nhập Bí Đan thứ hai, nó đã được ông già tóc bạc mua với giá hai triệu hai trăm năm mươi nghìn tiền tiên.
Cuộc đấu giá của Ngô Bình kết thúc thì cậu ra phía sau. Cuộc đấu giá lần này thu được tổng cộng chín triệu một trăm năm mươi nghìn tiền tiên, trừ đi hai mươi phần trăm phí dịch vụ, Ngô Bình còn lại bảy triệu năm trăm sáu mươi nghìn tiền tiên.
Lúc cậu lấy được tiền thì đã là tờ mờ sáng, lúc này cậu mới quay về Kim Phượng Lâu.
Kim Phượng Lâu hoạt động hai bốn trên hai bốn, không phân biệt ngày đêm. Lúc này, trong một căn phòng nghỉ sang trọng của Kim Phượng Lâu, mấy người Từ Văn Hổ đang tận hưởng dịch vụ mát xa, họ hát karaoke và ăn khuya xong thì đã chơi đến không còn sức, giờ mát xa để khôi phục lại thể lực.
Mấy người họ thấy Ngô Bình vào thì vội nói: “Đại ca, vào chung đi, thủ pháp mát xa chỗ này đã lắm”.
Ngô Bình liếc qua, mấy cô em mát xa này chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng thủ pháp lại giỏi, rõ ràng không phải những. cô gái phàm tục bình thường.
Cậu gật đầu: “Được, tôi cũng mát xa một lúc, lát nữa chúng ta về”.
Dương Quốc Hào: “Đại ca, chúng tôi đã chơi hết rồi, hai anh cũng gọi một cô gái xinh đẹp?”
Ngô Bình: “Tôi không cần đâu”.
Dương Quốc Hào tò mò hỏi: “Đại ca, chúng tôi đến chơi, còn cậu đã đi đâu?”
Ngô Bình: “Đến tiệm thuốc một chuyến, mua ít thuốc, rồi lại đến tiệm đan dược, bán ít đan dược”.
Dương Quốc Hào vô cùng ngưỡng mộ: “Đại ca còn bán đan dược nữa à? Đúng thật là khiến người ta ngưỡng mộ”.