Dương Quốc Hào nói: “Không có, buổi tối hoạt động tự do, nhưng không thể rời khỏi học viện”.

Ngô Bình hơi thất vọng: “Không thể ra ngoài sao?”

Dương Quốc Hào: “Chuyện này thì hết cách, bảo vệ cực kỳ nghiêm, hơn nữa buổi tối có người kiểm tra phòng. Bọn tôi từng muốn ra ngoài, kết quả nửa đường lại bị bắt về”.

Ngô Bình: “Có phải đến giờ cơm tối rồi không?”

Dương Quốc Hào: “Ừ, bây giờ có thể đến căn tin rồi”.

“Đồ ăn ở căn tin thế nào?”, Ngô Bình hỏi, cậu rất khó tính trong vấn đề ăn uống.

Dương Quốc Hào cười nói: “Rất khó ăn, căn tin là do một hộ gia đình có quan hệ ký bao trọn, đồ ăn đắt hơn bên ngoài gấp mười lần không nói, quan trọng là thực sự không ngon”.

Ngô Bình xoa cằm nói: “Vậy thì ra ngoài ăn đi”.

Dương Quốc Hào chớp mắt nói: “Đại ca, không ra ngoài được”.

Ngô Bình: “Tôi nói có thể đi được thì nhất định có thể đi”. Mắt mọi người đều sáng rực, gật đầu. Sau đó Ngô Bình tạo ra ảo ảnh trong ký túc xá, nếu có người đi vào kiểm tra sẽ thấy bọn họ đều nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ không phát hiện họ đã rời khỏi ký túc xá.

Sau đó Ngô Bình thi triển độn thuật, sau một màn sương, mọi người đều biến mất.

Mấy người Ngô Bình bỗng xuất hiện trong một công viên đối diện Học viện Quân sự Đại Hạ.

Dương Quốc Hạo nhìn xung quanh, sau đó giơ ngón tay cái lên với Ngô Bình nói: “Đại ca, nếu đã ra ngoài thì tại sao chúng ta không đến Đại Đô Hội vui chơi? Hôm nay, đại ca mới đến ký túc xá của chúng tôi, tôi sẽ mời khách, mời đại ca và các anh em thưởng thức các cô gái trẻ của Đại Đô Hội”.

Ngô Bình hỏi: “Đồ ăn ở Đại Đô Hội có ngon không?”

Dương Quốc Hào cười nói: “Xem kìa, đầu bếp ở Đại Đô Hội đều là đầu bếp hàng đầu toàn cầu đến, ngon lắm”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy cậu cứ sắp xếp đi”, cậu biết Dương Quốc Hào là trùm ở đây nên khá quen thuộc với Thần Kinh, để hắn sắp xếp là phù hợp.

Dương Quốc Hào: “Được thôi”.

Hắn lấy điện thoại ra gọi đến một số hỏi: “Quản lý Chu, có phòng VIP không? Ừ, vậy sắp xếp cho tôi một phòng VỊP đế vương, bọn tôi đến ngay”.

Cúp điện thoại, hắn cười nói: “Đại ca, vậy làm phiền cậu thêm chút nữa, chúng ta đến thẳng Đại Đô Hội”.

Ngô Bình: “Được”.

Đại Đô Hội là một trong các địa điểm giải trí cao cấp nhất, lớn nhất ở Thần Kinh, thậm chí có không ít hoàng thân quốc thích, con cháu nhà quyền quý đều đây tiêu pha, tất nhiên, ông chủ của Đại Đô Hội cũng rất có lai lịch, trong số các cổ đông mấy người hoàng thân quốc thích, Vương gia hiện nay.

Đại Đô Hội có diện tích hơn hai mươi ngàn hecta, trong đó có rất nhiều khu vui chơi giải trí, nơi mà Dương Quốc Hào muốn đến là tòa nhà Vạn Quốc - nơi tiêu phí tâm trung của Đại Đô Hội.

Trong tòa nhà Vạn Quốc có nhiều người đẹp đến từ khắp nơi trên thế giới, nhiều màu da và ngoại hình, lứa tuổi nào cũng có, thế nên đây là nơi yêu thích nhất của nhiều người giàu có và quan chức.

Tất nhiên, mức tiêu phí của tòa nhà Vạn Quốc không thấp, mức tiêu pha bình quân ít nhất là một triệu một đêm. Nhưng dù vậy, lối vào của tòa nhà Vạn Quốc vẫn tấp nập người qua lại, người ra vào không ngừng.

Sau khi đi vào Đại Đô Hội, Ngô Bình mới biết nơi này lớn thế nào. Khi bước vào tòa nhà Vạn Quốc, quản lý Chu nhanh chóng chạy đến đón, cười nói: “Cậu Dương, đã chuẩn bị xong phòng rồi...”

Ngô Bình hỏi: “Quản lý Chu, tôi thấy hình như bên trong còn những nơi khác, chúng tôi đi dạo một lát rồi đến”.

Quản lý Chu nhìn sang Dương Quốc Hào, hắn vội nói: “Ừ, chúng tôi đi dạo loanh quanh trước, lát nữa đến”.

Ra khỏi cửa tòa nhà Vạn Quốc, Dương Quốc Hào hỏi: “Đại ca không hài lòng với nơi này sao?”

Ngô Bình: “Đã đến rồi thì đến nơi vui nhất chơi”.

Dương Quốc Hào hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay, nói: “Đại ca, không sợ cậu cười chứ mặc dù bên trong có chỗ vui đấy, nhưng anh em không chỉ nổi, trong đó không nhận tiền của thế tục, chỉ nhận vé vàng thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play