Lúc này, Ngô Bình cảm nhận được trước mặt có hơn chục nghìn người chơi đang trực tuyến, bọn họ có người là người chơi mới, có người là người chơi cũ, tự mình thực hiện nhiệm vụ của mình, không ngừng nâng cao kinh nghiệm và thiên phú của bản thân.

Tất cả người chơi đều giống như Lý Mạt Mạt, cảm thấy chất lượng trò chơi đã được nâng cấp vượt bậc, trải nghiệm không thể tin nổi.

Ví dụ, có một người chơi tiến vào một khu ăn chơi, bên trong có gọi mấy cô gái đến, kết quả trải nghiệm mà mấy cô gái mang đến lại hệt như trong thế giới thực!

Tuy Ngô Bình kết nối với máy chủ, nhưng cậu cũng không thể liên tục ở lại đây. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ đành để lại Huyền Ảnh của bản thân ở trong máy chủ, lợi dụng Huyền Ảnh để giải phóng Ngũ Lôi Bí Lực, kết nối với máy chủ.

Buổi chiều, Âu Dương Trí Viễn cũng đã đến, hai bên tiến hành thương lượng tiến thêm một bước, quyết định các chỉ tiết cụ thể, ký tên vào hợp đồng mua bán.

Buổi tối hôm đó, Ngô Bình tập hợp toàn bộ nhân viên cấp cao của công ty cùng họp.

Cậu nói với mọi người: “Có vài chuyện, mọi người phải thực hiện ngay. Thứ nhất, dây chuyền sản xuất trò chơi vận hành hết công suất, có thể tạo ra bao nhiêu thì tạo bấy nhiêu. Cần bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho”.

Một người phụ trách không nhịn được hỏi: “Ông chủ, bộ phận trò chơi một ngày nhiều nhất có thể sản xuất được ba nghìn sản phẩm. Nhưng doanh số bán ra hiện tại của chúng ta, một ngày cũng chỉ có mấy chục sản phẩm. Sản xuất nhiều như vậy bán cho ai chứ?” 

Ngô Bình: “Trò chơi không nhất định phải bán, có thể thuê, một ngày hai mươi tệ”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, người kia nói: “Một ngày hai mươi, một năm cũng chỉ mới được mấy nghìn tệ, một trăm năm cũng chưa được mấy trăm nghìn, như vậy cũng không bù được chỉ phí của chúng ta!”

Ngô Bình nói: “Không sao. Chỉ phí trò chơi do tôi bỏ ra, chuyện mọi người cần làm là quản lý trò chơi cho tốt, nâng cao trải nghiệm”.

Mọi người nghe thấy Ngô Bình nguyện ý bỏ tiền ra, không bàn đến chỉ phí, cũng không còn nói gì thêm, chỉ cảm thấy ông chủ này có phần kỳ lạ.

“Chuyện thứ hai, mau chóng xây dựng dây chuyền sản xuất thứ hai. Hơn nữa, sau này cứ mỗi nửa năm phải mở mới một dây chuyền sản xuất, sản xuất thật nhiều trò chơi”.

Lại có người không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ông chủ, xây dựng một dây chuyền sản xuất có chu kỳ khoảng chừng một năm rưỡi. Vốn đầu tư khoảng chừng ba tỷ rưỡi. Nửa năm một dây chuyền, vậy một năm phải bỏ ra bảy tỷ, nhưng đây chỉ là con số nhỏ. Mà chỉ phí sản xuất một trò chơi, đến lúc đó ít nhất cũng phải hai trắm nghìn, một triệu sản phẩm thì phải đến hai trăm tỷ”. 

Ngô Bình: “Sau này mỗi năm mọi người phải sản xuất được mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn sản phẩm, đến lúc đó, chỉ phí của nó sẽ giảm xuống”.

Cậu tiến lên nói: “Hơn nữa, chúng ta chưa chắc chỉ chơi mỗi trò chơi này, mà còn có thể phát triển trò chơi khác. Chỉ cần có thể sử dụng khoang trí năng thì trải nghiệm bất kỳ trò chơi nào cũng rất dễ dàng. Ví dụ, chúng ta có thể phát triển trò chơi “Cuộc đời giàu sang”, cho người bình thường cũng có thể trải nghiệm một lần cuộc sống của người giàu có, ăn chơi tiêu xài, trở thành chú rể mỗi đêm. Hoặc phát triển trò chơi “Tôi là minh tinh”, để bọn họ cũng có thể trải nghiệm cảm giác làm người nổi tiếng”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, suy nghĩ mỗi người bỗng chốc thoáng hơn, đầu cảm thấy Ngô Bình nhìn xa trông rộng, không chỉ nhỏ hẹp gò bó thông thường. Đương nhiên, chủ yếu là Ngô Bình có tiền, không có tiền thì sao dám chơi như vậy chứ? Ai lại có thể bỏ ra mấy trăm tỷ chỉ để mở rộng thị trường chứ?

Nói xong suy nghĩ của bản thân, Ngô Bình hỏi: “Mọi người đã từng làm nghiên cứu thị trường chưa, nếu giá trò chơi hạ xuống một trăm nghìn, thì có bao nhiêu người chịu mua?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play