Và rồi trong không gian xuất hiện một đường màu trằng, dần dần hé mở, lộ ra thế giới bên trong. Non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, vô số kiến trúc cổ xưa được xây ở dưới chân núi, lơ lửng giữa không trung, có thể thấy chim quý thú hiếm ở khắp nơi.

Dù là tu sĩ thường thấy những trường hợp đao. to búa lớn như Ngô Bình thì cũng không khỏi trầm trồ tán thưởng. 

Hình ảnh lộ ra toàn bộ, Ngô Bình đứng trong một thôn nhỏ, một cô gái có biệt danh “cô nương A Trân” từ xa đi tới, cô ấy rất xinh: “Hoan nghênh tới với trò chơi Tu Tiên Truyện, tôi là người dẫn đạo của bạn, hãy gọi tôi là A Trân nhé!”

Ngô Bình giơ tay sờ ngực A Trân, cảm giác không tệ, rất chân thật, gần như không thể phân biệt ảo hay thật.

A Trân duyên dáng á một tiếng: “Thấy ghét ghê, đừng có sờ mó lung tung nghen!”

Ngô Bình: “A Trân, kế tiếp tôi phải làm gì?”

A Trân: “Tôi giới thiệu cho bạn về đại lục Tu Tiên trước nhé!”

Nghe cô ấy giảng giải một hồi, Ngô Bình mới có chút hiểu biết về bối cảnh: “A Trân, tôi muốn gia nhập tông môn”.

A Trân: “Gia nhập tông môn thì bạn phải tăng thiên phú và kinh nghiệm tới một cấp bậc nhất định!”, sau đó lại chỉ cậu cách kiếm kinh nghiệm, tăng điểm thuộc tính.

Sau khi hiểu biết đại khái, Ngô Bình trải nghiệm một chút rồi thoát game.

Khoang trò chơi mở ra, trưởng phòng Lưu còn đang chờ cậu: “Cậu Ngô, cảm giác thế nào?”

Ngô Bình: “Ừm cũng được lắm. Trưởng phòng Lưu, tôi còn vài việc cần bàn!”

Trong lòng trưởng phòng Lưu lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ định đổi ý.

Nhưng ông ta vẫn cười nói:“Được, mời cậu tới văn phòng tôi bàn bạc!”

Chỗ làm việc của trưởng phòng Lưu là ba phòng một sảnh, rất là lớn, có khu nghỉ ngơi và tập thể hình riêng, còn có một phòng đón khách cực lớn.

Ông ta tự mình châm trà cho Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, cậu mua trò chơi này rồi thì sau này có thể sửa chữa nội dung theo ý cậu”.

Ngô Bình: “Cái thiết bị kết nối với trí não này do các vị sản xuất à?”

Trưởng phòng Lưu: “Phải, chúng tôi đầu tư hết bốn phần mười vốn vào cái khoang trò chơi kia. Vì giá thành phẩm quá cao nên chúng tôi chỉ mới bán được mười nghìn cái, mà bán một cái là lỗ mấy trăm nghìn!"

“Giá thành phẩm không giảm được sao?” 

Trưởng phòng Lưu: “Chủ yếu là sản lượng quá ít, nếu sản lượng đạt tới trắm nghìn cái một năm, thành phẩm có thể giảm được 40% giá hiện tại. Bán được một triệu cái một năm, giá có thể giảm 80%”.

Ngô Bình: “Vậy thì có nghĩa một năm sản xuất mười triệu cái nhưng thành phẩm chỉ có một triệu”.

Trưởng phòng Lưu: “Đúng, đây là giai đoạn đầu, thành phẩm càng về sau càng ít. Nếu làm lâu dài, trong ba năm, thành phẩm có thể giảm xuống còn hai, ba trăm nghìn tệ. Nhưng dù là hai, ba trăm nghìn thì không phải ai cũng mua được, ban đầu chúng tôi lên kế hoạch là tốn mười năm để giảm giá còn vài nghìn”.

Ngô Bình: “Sản lượng của các vị bao nhiêu?” Trưởng phòng Lưu: “Chúng tôi có dây chuyền sản xuất lâu nhất là đạt tới chục triệu cái một năm.

Nhưng tiếc là dây chuyền này rất nhỏ”.

Ngô Bình: “Mười triệu cái, cũng không tệ!”

Sau đó cậu lại "Trưởng phòng Lưu, ông có hứng thú tới công ty tôi để phụ trách trò chơi này tiếp không?”

Mắt trưởng phòng Lưu sáng lên: “Cậu Ngô bằng lòng dùng tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play