“Chào cậu Ngô”. Các cô hầu thi nhau hành lễ.
Ngô Bình gật nhẹ đầu, nói: “Thường này cô sống ở đây một mình sao?”
Chu Ngạo Quân cười, nói: “Đúng thế, tôi thích yên tĩnh, thường đến đây ở vài ngày, hoặc đến tu hành”.
Cô ta chỉ về phía tây và nói: “Bên đó là lâu đài nhà họ Chu, phần lớn người họ Chu của tôi đều sống ở đó”.
Ngô Bình nói: “Nhà họ Chu không hổ là gia tộc đứng đầu ở Giang Bắc, trong phạm vi trăm mét trở lại, gần như đều là địa bàn của nhà họ Chu”.
Chu Ngạo Quân: “Nhà họ Chu có thể đứng vững qua ngàn năm đều nhờ hết vào hai lão tổ. Lão tổ thứ nhất bảo vệ cho tộc họ Chu năm trăm năm, còn lão tổ thứ hai, tính đến giờ cũng đã bảo vệ tộc họ Chu được hơn bốn trăm năm rồi”.
Ngô Bình: “Lão tổ nhà họ Chu có thể sống được hơn bốn trăm năm, nhất định là tu vi rất cao”.
Chu Ngạo Quân: “Hai trăm năm trước, lão tổ đã là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp, còn về tu vi hiện giờ của lão tổ thì đến cả tôi cũng không rõ”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ lại là đại năng cảnh giới thần thông, hèn gì nhà họ Chu lại là thế gia thiên niên”.
Chu Ngạo Quân: “Ngoài ra, nhà họ Chu tôi cũng có một số đệ tử gia nhập tông môn tiên giới”.
“Vậy sao? Có ai vào tông môn hạng nhất không?”, Ngô Bình hỏi.
Chu Ngạo Quân: “Con trai nuôi của bố tôi đã gia nhập tông môn hạng nhất, Thần Đồ Môn, bây giờ đã là đệ tử nội môn rồi”.
Đệ tử tông môn thường chia thành nội môn, ngoại môn và chân truyền, có thể trở thành đệ tử nội môn thì sẽ có thể học được phần lớn công pháp, đãi ngộ cũng rất tốt.
Ngô Bình nói chuyện phiếm với Chu Ngạo Quân một lát rồi nói: “Cô Chu, cô nói cô muốn đột phá Huyền Môn, vậy tôi có thể giúp cô luyện Huyền Môn Đan”.
Chu Ngạo Quân vui mừng: “Thật sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Tôi đã mua được không ít dược liệu trên đảo Linh Tê, cộng thêm số tôi tự thu thập được có thể luyện một lò Ngộ Huyền Đan”.
Chu Ngạo Quân: “Công tử, Ngộ Huyền Đan có ích thế nào với việc ngưng tụ Huyền Môn?”
Ngô Bình: “Huyền Môn rất huyền bí, nặng nhất ở chữ “ngộ”, một khi cảm ngộ được thì sẽ thành công ngay. Nếu như không lĩnh ngộ được thì cả đời cũng sẽ không thành công. Có điều nó cũng không thể bảo đảm chäc chẳn sẽ thành công”.
Chu Ngạo Quân: “Tôi cứ thấy chỉ còn cách Huyền Môn một chút nữa thôi, nhưng mãi không thể bứt phá được. Tôi nghĩ có được Ngộ Huyền Đan thì chắc tôi sẽ bứt phá được”.
Ngô Bình gật đầu: “Tìm một nơi yên tĩnh một chút, bây giờ tôi sẽ thử luyện Ngộ Huyền Đan”.
Chu Ngạo Quân đặc biệt dành riêng một khu nhà để Ngô Bình luyện đan.
Ngộ Huyền Đan thuộc đan được cấp bốn, không khó luyện. Lò đầu tiên Ngô Bình đã luyện được tám viên đan dược thượng thượng phẩm.
Chỗ khó của việc luyện Ngộ Huyền Đan nằm ở ngộ tính của thầy luyện đan với Huyền Môn, nếu như Ngô Bình không có Huyền Môn siêu phẩm lớn mạnh thì cũng không thể nào luyện được Ngộ Huyền Đan.
Ngô Bình luyện được đan dược thì lấy ra một viên tặng cho Chu Ngạo Quân và cười, nói: “Cô hãy uống nó khi bản thân đang ở trạng thái tốt nhất, sau đó thử đột phá cảnh giới Huyền Môn”.
Chu Ngạo Quân đưa hai tay ra nhận lấy đan dược rồi nói với vẻ vô cùng cảm kích: “Cảm ơn công tử”.
Ngô Bình cười, nói: “Cô Chu không cần khách sáo”.
Chu Ngạo Quân: “Nếu công tử không chê thì hãy gọi tôi là Ngạo Quân, tôi sẽ gọi anh là anh Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, cô Ngạo Quân”.
Chu Ngạo Quân: “Anh Ngô, lát nữa tôi sẽ đến chào bố mẹ”.
Ngô Bình nói: “Vậy tôi ở đây đợi cô”. “Vậy anh Ngô đợi tôi một lát, tôi đi rồi quay lại ngay”.
Chu Ngạo Quân đến biệt thự họ Chu và đi chào bố mẹ trước.
Bố của Chu Ngạo Quân là Chu Bá Đạt, là một người đàn ông trung niên cụt tay trái, trông có vẻ già hơn tuổi, tóc cũng bạc hết một nửa. Lúc Chu Ngạo Quân gặp Chu Bá Đạt thì ông ta đang nhìn sính lễ khắp nhà và cười khì khì.
Chu Bá Đạt thấy Chu Ngạo Quân về thì liền nói: “Ngạo Quân, con đến thật đúng lúc, Vân Trác về rồi, đây điều là sính lễ do Vân Trác chuẩn bị. Bây giờ mặc dù thăng bé đã là đệ tử của tông môn hạng nhất nhưng vẫn không quên được con, vừa về là đã đem sính lễ đến hỏi cưới con”.
Chu Ngạo Quân giật mình: “Đây là sính lễ của anh Vân Trác sao?”