Ông lão thấp bé lau nước mắt, nói: “Cô gái, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không thể để cô trả tiền, xem như tôi không may vậy”.

Cô gái sờ tay vào túi tiền bên hông, có vẻ như định bỏ tiền mua đan dược thật.

“Khoan đã”.

Đột nhiên, có người lên tiếng ngăn cản, đấy là Ngô Bình.

Cô gái, ông lão thấp bé, người đàn ông râu vàng đều nhìn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình cười, nói: “Có thể cho tôi xem đan dược thử được không?”

Người đàn ông râu vàng trợn trừng mắt, hỏi: “Cậu muốn mua sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, vốn dĩ tôi đến là để mua đan dược mà”.

Người đàn ông râu vàng hỏi: “Đan dược này của tôi đáng giá năm ngàn tiền tiên, cậu có tiền không?”

Ngô Bình cười, nói: “Nếu như là đan dược tốt thì đừng nói là năm ngàn, năm mươi ngàn tôi cũng mua”. 

Người đàn ông râu vàng gật đầu, đưa chiếc bình trong tay cho Ngô Bình.

Ngô Bình mở nắp, ngửi sơ thì biết đan dược là giả ngay. Đan dược này chỉ có mùi thơm, thật ra là do được bọc một lớp bột thuốc bên ngoài, thủ đoạn làm giả này không cao tay lắm nhưng lại lừa được rất nhiều tu sĩ.

Cậu trả chiếc bình lại cho đối phương, nói: “Đan dược khá lắm”.

Người đàn ông râu vàng đắc ý, nói: “Sao hả? Năm ngàn cô có mua không?”

Cô gái đó liền nói: “Chẳng phải lúc nãy anh nói ba ngàn sao? Sao giờ lại là năm ngàn?”

Người đàn ông râu vàng hừm môt tiếng, nói: “Đồ là của tôi, tôi muốn bán giá bao nhiêu thì bán, cô quản được sao?”

Cô gái giận đỏ mặt nhưng lại không phản bác được.

Ngô Bình nói: “Cô gái, đan dược này ít nhất cũng đáng giá năm ngàn, cô trả ba ngàn thì không mua được đâu”.

Cô gái khó chịu, trừng cậu một cái, dường như đang muốn nói: Tôi đã hỏi anh chưa? 

Ngô Bình giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục hỏi ông lão thấp bé: “Ông cụ, đan dược này thật sự là vật gia truyền của nhà ông sao?”

Ông lão thấp bé gật đầu: “Đúng thế, đã truyền qua ba đời, cũng cả mấy trăm năm rồi. Nếu không phải vì cần tiền gấp thì dù có thế nào tôi cũng sẽ không bán nó đâu”.

Ngô Bình thở dài, nói: “Thôi xong rồi”.

Tất cả mọi người đều ngây ra, đến cả cô gái đó cũng không kiềm được, hỏi: “Cái gì mà xong rồi?”

Ngô Bình: “Trong các dược liệu luyện Bắc Đẩu Luyện Hình Đan có một loại là Bách Tiên Thảo. Bách Tiên Thảo là một loại dược liệu tốt, nhưng đan dược được luyện từ nó thì chỉ có công hiệu trong thời gian ngăn, thường thì chỉ có ba năm. Nếu thời gian bảo quản quá ba năm thì dược tính của đan dược sẽ biến mất, từ đó sẽ biến thành thuốc độc”.

Cậu vừa dứt lời thì cô gái liền giật mình, nói: “Ý anh là đan dược này đã không còn hiểu quả rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ông cụ đã nói rồi, đan dược đã được cất mấy trăm năm rồi, vậy nhất định đã là đồ bỏ, không còn giá trị bán được đan dược này với giá một ngàn tiền tiên thì thật ra ông cụ đã có lời rồi”. 

Ông lão thấp bé ngơ ngác, sau đó lập tức giãẫm chân, nói: “Cậu ăn nói vớ vẩn, Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vốn không thể mất tác dụng”.

Người đàn ông râu vàng cũng hùng hổ nói: “Cậu chẳng biết gì cả, bớt ở đó nói nhăn nói cuội đi”.

Ngô Bình nhìn sang anh ta, nói: “Lời tôi nói đầu là sự thật”.

Rất nhiều người ham vui đứng xem, giờ đã hiểu ra chuyện là như thế nào rồi, ai cũng lắc đầu bỏ đi.

Cô gái có ngốc thế nào cũng nhìn ra được hai người đó là kẻ lừa đảo, cô ta nhìn ông lão và người đàn ông râu vàng chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Lừa đảo”.

Người đàn ông râu vàng giận dữ, hằm hằm nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Nhóc con, lo chuyện bao đồng coi chừng mất mạng đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play