Liễu Kim Long cười nói: “Nếu cậu muốn bán đồ thì nơi này cũng không tệ”.
Ngô Bình hỏi: “Hôm nay đã là ngày mười bốn rồi, nói vậy ngày mai là họp chợ rồi?”
Liễu Kim Long nói: “Đúng vậy thưa cậu, ngày mai sẽ họp chợ”.
Ngô Bình: “Ừ, vậy ông đi với tôi một chuyến”.
Liễu Kim Long: “Thưa cậu, chợ phiên đó rất lớn, rồng tôm hỗn tạp, có vài người hàng năm đều đến chợ phiên để lừa người, chúng ta đến đó, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng tin người khác đâu”.
Ngô Bình: “Ừ, cho dù có người lừa tôi, chẳng phải còn có lão Liễu ông sao?”
Liễu Kim Long cười nói: “Câu thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không bị lừa rồi. Chỉ là có vài người thường ra vẻ đáng thương, cậu lại là người nhân từ, khó tránh bị bọn họ lợi dụng”.
Ngô Bình: “Nếu có chuyện như vậy thì ông nhắc nhở tôi là được”.
Liễu Kim Long rời đi, Ngô Bình lại tập trung tu luyện, bất giác đã đến sáng hôm sau.
Sáng sớm Liễu Kim Long đã đến tìm Ngô Bình, nói: “Thưa cậu, cậu chuẩn bị một lát, lát nữa chúng †a sẽ xuất phát”.
Ngô Bình: “Đảo Linh Tê cách đại lục bao xa?”
Liễu Kim Long: “Khoảng chừng một nghìn tám trăm dặm, khoảng cách xa như vậy, tu sĩ bình thường khó đến được, nên tu sĩ có thể lên được đảo Linh Tê cũng không phải kẻ yếu”.
Sau đó ông ta hỏi: “Không biết cậu muốn bán gì?”
Ngô Bình lấy ra hơn ba mươi pháp khí chứa đồ của tu sĩ, còn có rất nhiều thứ linh tinh khác nhưng cậu cũng không định bán hết sạch một lần, lập tức nói: “Chủ yếu là một vài bùa chú, pháp khí, kim loại quý, dược liệu”.
Liễu Kim Long cười nói: “Những thứ cậu muốn bán đều là vật phẩm mọi người ưa chuộng, có lẽ sẽ rất dễ bán hết”.
Ngô Bình: “Tôi còn muốn mua một ít dược liệu nữa, trên đảo có người bán dược liệu không?”
Liễu Kim Long nói: “Đương nhiên có, trên đảo có một khu vực, có tu sĩ chuyên môn buôn bán các loại dược liệu ở đó. Chỉ là những dược liệu này có thật có giả, thật giả khó phân”.
Ngô Bình: “Có hàng giả không sợ, chuyện này không ảnh hưởng đến việc tôi mua dược liệu thật. Đúng rồi lão Liễu, ở đó cũng có người bán đan dược sao?”
Bản thân cậu là thầy luyện đan, nếu có thể mua được dược liệu đủ nhiều thì có thể luyện chế được một ít đan dược đem bán trên đảo. Sức mua của tu sĩ càng mạnh thì cũng biết được giá trị của đan dược, vậy thì có thể bán được giá cao ở nơi này.
Liễu Kim Long: “Có. Nhưng giá cả đan dược bình thường đều rất cao, kiểu như tôi đều không mua được”.
Ngô Bình: “Có tiền hay không tiền, chúng ta cùng đi thử xem”.
Không lâu sau, hai người cưỡi độn quang tiến đến đảo Linh Tê ở Đông Hải. Đảo Linh Tê bị một lớp mây mù che phủ, cho dù vệ tinh trên trời cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của nó. Diện tích đảo Linh Tê hơn năm trăm mét vuông, phía Tây đảo là bãi biển tuyệt mỹ, những nơi khác lại là vách đá cheo leo.
Hai người đáp xuống phía Tây hòn đảo, lúc này bầu trời xanh thẳm, gió biển thổi nhẹ, bên bờ biển có không ít cây dừa. Trên bãi cát, có hai cô gái trẻ tuổi đi chân trần chơi đùa dưới trong nước biển, tiếng cười rôm rả vang vọng. Cách bãi biển không xa thì có người mở quầy hàng, bán vật phẩm của mình.
Ngô Bình vừa đáp xuống, cô gái bên bãi biễn đã mỉm cười vẫy tay với bọn họ. Ngô Bình rất bất ngờ, thầm nói hai cô gái này vẫy tay với mình làm gì?
Liễu Kim Long vội nói: “Cậu đừng quan tâm đến bọn họ, hai cô gái này là mồi nhử, một khi cậu đến nói chuyện với bọn họ thì sẽ trúng bãy của bọn họ”.