Ngô Bình: “Được. Quay về tôi sẽ đưa một kẻ ác còn sống đến”.
Đối phương viết: “Cám ơn!”
Ngô Bình: “Mày là người duy nhất còn sống, thực lực khi sinh thời chắc chắn rất mạnh”.
Đối phương: “Năm đó tôi đã là Thần Thông Viên Mãn, có tự tin tiến đến Đạo Cảnh, nào biết sẽ bỏ mạng như vậy chứi”
“Xưng hô thế nào?”
“Trương Huyền Bạch”. Đối phương nói: “Gia tộc tôi là nhà họ Trương, thế gia nhiều đời, cũng có địa vị ở thế giới Hỗn Độn, thập đại tiên giới cũng có các chi nhánh nhà họ Trương tôi định cư”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thế gia nhiều đời sao? Thế tôi xin phép gọi là anh nhé! Gia tộc không cử người đến tìm anh sao?”
Trương Huyền Bạch nói: “Người trong tộc không biết tôi đến nơi này. Khi đó tôi tự cho mình thực lực siêu phàm, lại có bảo bối bên người, không sợ nguy hiểm, ai biết cuối cùng bị nhốt ở đây, cả đời không thể thoát!”
Ngô Bình: “Anh bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Trương Huyền Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoảng chừng tám mươi năm rồi”.
Ngô Bình: “*, mới tám mươi năm sao? Ban đầu các anh tập hợp nhiều cao thủ như vậy, không bị các tu sĩ gần đó chú ý sao?”
Trương Huyền Bạch: “Chúng tôi thông qua một đại trận truyền tống trận để đến được đây, cho nên người ở đây đều không biết chuyện này”.
Ngô Bình: “Nếu anh có thể ra ngoài, nhà họ Trương có thể giúp anh khôi phục như ban đầu không?”
Trương Huyền Bạch: “Mấy chuyện như tu bổ toàn bộ thần hồn, khôi phục thân xác, đối với nhà họ Trương tôi mà nó vô cùng dễ dàng. Không đến ba tháng, tôi có thể có được một thân thể hoàn chỉnh. Đánh tiếc, có khả năng cả đời tôi cũng không thể rời khỏi nơi này”.
Nói đến đây, anh ta lại nói: “Cậu bạn, cậu có thể giúp tôi gửi lời đến nhà họ Trương không?”
Ngô Bình: “Anh hy vọng gia tộc sẽ cử người đến tìm anh?”
Trương Huyền Bạch: “Đúng vậy. Trưởng tộc tôi biết tôi bị nhốt ở đây chắc chắn sẽ cố gắng nghĩ cách, giúp tôi rời khỏi”.
Ngô Bình: “Tôi chịu giúp anh thì anh chuẩn bị cho tôi lợi ích gì?”
Ngô Bình và Trương Huyền Bạch không thân không ghét, hơn nữa trước đó đối phương còn muốn hại cậu, nên cậu sẽ không giúp đối phương không công.
Cánh tay Trường Huyền Bạch lập tức đi đến góc tường, đẩy một khối ngọc, láy một đống nhẫn từ bên dưới, pháp khí chứa đồ có đủ các loại nhẫn, ngọc bội, tổng cộng có ba mươi món!
Ngô Bình trừng mắt hỏi, hỏi: “Những thứ này là của ai?”
Trương Huyền Bạch: “Đều là đồ của những người đã chết ở đây để lại, được tôi gom lại. Trong đó cũng có cả nhẫn của tôi, trong nhãn có rất nhiều bảo bối, toàn bộ đều đưa cho cậu!”
Ngô Bình cầm lấy một cái lên nhìn, bên trong quả nhiên có không ít đồ, cậu gật đầu, khách sáo cất lấy toàn bộ vào trong túi, sau đó cười nói: “Anh cho tôi cũng đủ nhiều, để báo đáp tôi có thể thử giúp anh rời khỏi nơi này”.
Trương Huyền Bạch phấn khích nhảy lên, sau đó viết chữ nói: “Cậu có cách giúp tôi?”
Ngô Bình: “Tôi có một phương pháp, có thể dùng bí lực chuyển dời lời nguyền trên người anh”.
Trương Huyền Bạch vội hỏi: “Chuyển dời thế nào?”
Ngô Bình lấy một ít lá bùa ra, lập tức vẽ một bí phù, sau khi bí phù này được vẽ xong, cậu gấp lá bùa thành một chim bùa rồi đâm vào phần thịt cánh tay bị đứt của Trương Huyền Bạch.
Tiếp đó, cậu niệm chú, chim bùa kia bắt đầu phát sáng, Trương Huyền Bạch cảm giác cánh tay tê rần, mất đi tri giác. Sau đó nguyền lực trên cánh tay mau chóng chuyển dời sang chim bùa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng chừng năm phút sau, chim bùa đã hấp toàn bộ thu sức mạnh lời nguyền. Lúc này, Ngô Bình lấy một con dao găm, một dao chặt cánh tay một đoạn khoảng nửa tấc.