Tảng đá có chứa linh khí thuộc loại linh thạch có phẩm chất khá thấp. Bí Thạch lại là tảng đá có chứa bí lực, so ra mà nói thì nó so với Linh Thạch còn quý hơn nhiều.

Nhưng Ngô Bình không có hứng thú với Bí Thạch, dù sao bản thân cậu lúc nào cũng có thể hấp thu được các loại bí lực đất trời, cần Bí Thạch cũng vô dụng. Vì vậy, cậu chỉ chú ý đến đá Thiên Vận.

Một người trung niên đi đến, cười nói: “Chào. cậu, cậu nhìn trúng tảng đá nào rồi?”

Ngô Bình chỉ vào năm viên trong đó, hỏi: “Mấy viên này nhìn không tệ, bán thế nào?”

Người trung niên trước tiên lấy năm viên đá đó ra đặt lên quầy, sau đó cười nói: “Năm viên này, giá cá không giống nhau”.

Ông ta lấy bán tính ra khẩy mấy cái, nói: “Tổng cộng một trăm tám mươi bảy triệu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Gần ba mươi triệu một viên. Không phải nói, tảng đá bình thường chỉ khoảng mười triệu thôi sao? Giá cả có thể rẻ hơn chút không?”

Người trung niên cười nói: “Ánh mắt cậu rất tốt, nên giá cả những viên đá được chọn đương nhiên là cao. Cả trấn Hoang Sơn này, giá cả tảng đá cũng ngang ngang nhau. Nếu cậu không tin, có thể đi đến tiệm khác thử xem”.

Ngô Bình gật đầu: “Năm viên này tôi đều lấy”.

Người trung niên cười ha ha gọi người gói mấy viên đá lại, mỗi tảng đá đều được đặt trong một chiếc hộp tinh xảo.

Lúc trả tiền, Ngô Bình hỏi: “Ông chủ, thương gia bán tảng đá này ở trấn Hoang Soan bán rất nhiều sao?”

“Đúng là không ít, ít nhất cũng có năm mươi tiệm, tiệm tôi đây cũng không xem là lớn nhất, môn quy tầm trung. Nếu cậu không phải đi vội thì ngày mai có thể lại đến tiệm tôi, khi đó sẽ có không ít tảng đá mới đến”.

Ngô Bình: “Ồ, nói vậy thì ngày mai sẽ thu mua sao?”

Người trung niên: “Ngày mai sẽ có không ít người xuống núi hoang, trong tiệm tôi cũng có mấy nghìn người săn núi. Lần này xuống núi có lẽ có thể đem về mấy trăm tảng đá”.

Ngô Bình: “Xem ra táng đá cũng bán khá tốt, rất khó có hàng tồn kho”. 

Người trung niên: “Đương nhiên rồi. Ví dụ như tảng đá trong tủ này, sáng sớm còn có hơn ba trăm viên, đến bây giờ chỉ còn lại chút này. Trước khi trời tối thì không còn lại mấy viên”.

Ngô Bình: “Được. Vậy ngày mai tôi lại quay lại xem xem”.

Rời khỏi tiệm này, Ngô Bình và Liễu Kim Long tiếp tục đi về phía trước. Ngô Bình lại đi vào mấy tiệm, đều phát hiện có đá Thiên Vận, cậu mua hết toàn bộ.

Liễu Kim Long đi theo đến mấy tiệm, đi ra khỏi tiệm thứ năm, ông ta không nhịn được bèn hỏi: “Cậu chọn mua đá thế nào vậy, tôi vẫn không nhìn ra được có gì khác biệt”.

Ngô Bình nói: “Tảng đá tôi chọn có thể ngưng tụ vận khí Thiên Đạo, có thể dùng để luyện chế trang trí. Xa xỉ một chút thì thậm chí có thể dùng nó để tu sửa phòng ốc”.

Liễu Kim Long le lưỡi nói: “Dùng tảng đá đến mấy triệu một viên để xây phòng ốc, thì phải dùng hết bao nhiêu chứ?”

Ngô Bình: “Thật ra cũng không dùng quá nhiều, dùng mấy trăm mấy nghìn viên sắp xếp thành đại trận là được”. 

Liễu Kim Long: “Vẫn là cậu biết rộng hiểu nhiều, tôi đây còn chưa từng nghe đến bao giờ”.

Ngô Bình: “Người biết về đá này cực kỳ ít, hơn nữa chỉ có một số ít tu sĩ mới có thể cảm nhận được”.

Liễu Kim Long ngây người: “Cậu nói nói là loại tảng đá khí vận này, chỉ có người như cậu mới có thể cảm nhận được?”

Ngô Bình gật đầu: “Trong cả triệu tu sĩ thì cũng chỉ có có thể một hai người có thể cảm nhận được”.

Liễu Kim Long càng lúc càng cảm thấy Ngô Bình sâu không lường được, ông ta hỏi: “Cậu này, chúng ta có cần thuê một nhóm người săn núi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play