Chương 6

Trương Lệ lắc đầu rồi liên tục nói mẹ không sao. Con trai bà mới ra tù, bà thật sự không muốn anh lại gây thêm chuyện gì nữa.

Ngô Bình: “Tại sao Trương Lệ lại phá nhà mình vậy mẹ?”

Trương Lệ thở dài nói: “Trước đó, họ bảo là phá nhà cũ để xây mới rồi bảo nhà mình chưa được cấp phép xây dựng nên bắt buộc phải đập đi để xây lại. Nhưng họ đòi nhà mình những năm trăm nghìn để con trai của trưởng thôn xây mới lại. Nhà mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ, hơn nữa xây nhà cũng không cần đến ngần ấy tiền, rõ ràng là họ bắt nạt người khác. Mẹ không đồng ý nên từ tháng trước, họ đã định phá nhà mình rồi, ông bà ngoại con đến ngăn cản thì bị họ đánh cho nhập viện luôn, mãi mấy hôm trước mới được ra viện đấy”.

Ngô Bình tức đến mức run rẩy, thù mới hận cũ dồn đến một lúc, mắt anh loé lên tia lạnh lẽo rồi mắng nhiếc: “Lũ khốn nạn!”

Ngày xưa, khi bố anh bị tai nạn qua đời, trưởng thôn còn phối hợp với nhà của Tống Thế Kim để chèn ép nhà anh. Hơn nữa, ông ta còn tham lam và phạm pháp, ỷ nhà mình đông anh em nên rất hống hách, coi trời bằng vung, ai gặp cũng phải sợ.

Lúc này, Đường Tử Di cũng bước tới rồi mỉm cười nói: “Cháu chào bác ạ, cháu là Đường Tử Di, là bạn của Ngô Bình!”

Trương Lệ lâp tức chuyển tầm nhìn sang Đường Tử Di rồi mừng thầm, cô gái này xinh quá!

“Tiểu Bình, bạn gái con đây à? Mau giới thiệu cho mẹ đi!”

Ngô Bình biết mẹ mình hiểu lầm nên vội giải thích: “Mẹ ơi, đây là bạn con, chứ không phải người yêu đâu”.

Trương Lệ có vẻ hơi thất vọng rồi lẩm bẩm: “Xinh thế này mà không phải bạn gái thì tiếc quá!”

Sau đó, bà lại mỉm cười hỏi: “Cháu gái, cháu có bạn trai chưa?”

Ngô Bình bó tay, đành nói: “Mẹ, chúng ta vào nhà đã”.

Sau khi bọn họ vào nhà, Ngô Bình thấy trong sân bày kín các chậu hoa, đang đúng mùa hoa nở nên thơm ngào ngạt, từng ngóc ngách trong nhà đều được quét dọn sạch sẽ, tất cả đều là công của Trương Lệ.

Sau khi chuyện trò vài câu với Đường Tử Di, Trương Lệ vội vàng đi nấu cơm.

Nên chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong nhà.

Cô ấy nhìn Ngô Bình rồi chợt hỏi: “Tôi nhìn ra anh là cao thủ võ lâm rồi đấy nhé”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Cái gì? Tôi là cao thủ á?”

Đường Tử Di gật đầu: “Trước đó, anh xử lý đám lưu manh ở trạm xe còn thuần thục hơn cả vệ sĩ của ông tôi. Rồi còn chuyện ban nãy nữa, chắc không phải do con ma trên cây đâu, mà là anh đã giở trò gì đó, có đúng không?”

Ngô Bình ngạc nhiên nhìn Đường Tử Di, khả năng quan sát của cô ấy rất tốt: “Cô có thể nhận ra những điều đó chứng tỏ cũng không phải người đơn giản, nói đi, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại đi theo tôi?”

Đường Tử Di thở dài một hơi rồi nói: “Tôi là một người phiền phức, cực phiền luôn”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Cô nói vậy là sao? Tôi không hiểu”.

Đường Tử Di: “Hôm này là ngày cưới của tôi đấy, nhưng chú rể không phải người tôi thích, vì thế tôi đã trốn đi”.

Ngô Bình sững người rồi nói: “Hoá ra cô là cô dâu bỏ trốn à?”

Đường Tử Di: “Gia tộc nhà tôi cũng có chút thực lực, nếu họ biết tôi đang ở nhà anh thì chắc sẽ gây rắc rối cho anh đấy”.

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Ý của cô là, tạm thời cô muốn ở lại đây hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play