Ngô Bình cười, nói: “Ra ngoài làm chút việc”.
Hàn Băng Nghiên lấy mấy đề thi ra cho cậu xem rồi cười, nói: “Anh Bình, lần trước sau khi anh giúp em mở mang đầu óc, gần đây em tiến bộ rõ rệt, anh xem này, đây là bài thi thử em làm”.
Ngô Bình cầm qua xem, độ khó của đề thi thử này khá cao, không dễ hơn đề thi tốt nghiệp năm năm. Nhưng Hàn Băng Nghiên thi rất tốt, toán được một trăm ba mươi chín điểm, ngữ văn được một trăm tư, ngoại ngữ được một trăm bốn mươi lăm, tổng cộng được được tám trăm lẻ năm điểm, thành tích này có thể thi vào bất cứ trường đại học nào.
Ngô Bình gật đầu: “Khá lắm, sang năm em cũng thi vào đại học Thần Kinh, chúng ta cùng học một trường”.
Hàn Băng Nghiên thở dài: “Sớm biết thế thì năm nay em cũng thi tốt nghiệp rồi, thế thì chúng ta có thể cùng đi học”.
Ngô Bình: “Nếu em thật sự muốn thi trong năm nay thì cũng không phải không có cách”.
Hàn Băng Nghiên ngây ra: “Kỳ thi đã kết thúc rồi, làm sao thi được?”
Ngô Bình: “Mỗi năm trước khi khai giảng, các trường điểm đều có tổ chức thi bổ sung, mục đích là để chuẩn bị cho con cái của những nhà có đặc quyền, đề thi không khó, rất dễ đậu”.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, em cũng có thể thi bù sao?”
Ngô Bình: “Quy mô của Từ Thiện Đường Giang Nam rất lớn, vì vậy mỗi năm đều có ba suất thi bù, anh có thể cho em một suất”.
Hàn Băng Nghiên vui mừng: “Tốt quá rồi”.
Ngô Bình: “Thời gian này em lo chuẩn bị trước, dù là thi bù thì cũng phải biểu hiện tốt một chút”.
“Ừm, thời gian này em sẽ không làm gì cả, dành hết thời gian để ôn tập”.
Hàn Băng Nghiên ngoan ngoãn làm đề thi, Ngô Bình thì một mình đến Giang Tâm, cảm nhận sức mạnh của phù thần trong cơ thể. Luồng sức mạnh bá đạo đến kỳ lạ, may mà nó đã bị cậu khống chế.
“Sức mạnh mạnh đến thế, nhất định có thể thi triển Bạch Hổ Tiên Kiếm”. Cậu nghĩ đến đây thì rút kiếm ra.
Cậu cầm Bạch Hổ Tiên Kiếm trên tay, một luồng sát khí kinh người liền trỗi dậy, sức mạnh phù thần truyền vào trong, tiên kiếm phát ra vô vàn sát quang, vút lên trời. Luồng sát khí đó đủ để uy hiếp cao thủ đạo cảnh sơ kỳ.
Ngô Bình giật mình, vội cất Bạch Hổ Tiên Kiếm vào, đồng thời cảm thấy co thắt ngực, một giọng nói liền vọng lên trong đầu cậu.
“Không ngờ thật sự có người có thể kế thừa sức mạnh của tôi, nhóc con, cậu khá lắm”.
Ngô Bình nheo mắt: “Ông là ai?” Đối phương: “Tôi là người để lại bích họa, cậu kế thừa sức mạnh của tôi thì bắt buộc phải làm việc cho tôi”.
Ngô Bình chau mày: “Thì ra ông chưa chết mà là giấu thần hồn trong phù thần”.
“Không sai, năm xưa tôi bị người ta đuổi giết,
không có đường để chạy, để không bị bắt, tôi đã tự phong ấn mình trong phù thần. Bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng cũng có người hấp thụ phù thần, đánh thức tôi dậy”.
Ngô Bình: “Ông muốn tôi làm gì?” “Giúp tôi giết mấy người”. Đối phương hạ giọng. “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Tôi có thể khống chế được sức mạnh của phù thần, nếu cậu không đồng ý thì tôi sẽ giết chết cậu”.
“Ông muốn tôi giết ai?”