Thì ra lúc nãy thứ mà phù thần tấn công chỉ là ảo ảnh mà Ngô Bình giải phóng ra, còn bản thân cậu thì đã mai phục bên cạnh từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

“Có ngon thì đánh tay trực diện với tôi”. Xích Hà không phục, giận dữ hét lên.

Ngô Bình cười lạnh lùng, đưa tay xé toạc quần áo của hắn thì thấy hình xăm một võ thần trên lưng hẳn, giống hệt như ảo ảnh đó.

“Cơ thể của anh không thể nào chịu đựng nỗi sức mạnh của phù thần, vì vậy nó không thuộc về anh”. Cậu vừa nói vừa đưa tay tóm lấy hình phù thần ra”.

Xích Hà cảm giác cơ thể như trống rỗng, sau đó thì đau đớn ngã khụy xuống đất.

“Trả lại cho tôi, phù thần của tôi”. Hắn kiệt sức hét lên.

Ngô Bình hỏi: “Làm sao anh có được phù thần này?”

Xích Hà biết rất rõ bây giờ hắn chỉ có thể mặc cho người ta chém giết, phản kháng chỉ khiến hắn chết càng thê thảm hơn, hắn liền nghiến răng nói: “Tôi đi nhầm vào một hang động, nhìn thấy rất nhiều bức bích họa, phù thần này là một trong những bức bích họa đó”.

Ngô Bình giật mình, hỏi: “Vị trí của bức bích họa đó ở đâu?”

Xích Hà im lặng vài giây rồi nói: “Tôi có thể dắt cậu đi, nhưng cậu có thể tha cho tôi lần này không?”

Ngô Bình: “Được, tôi không chỉ tha cho anh mà còn có thể cho anh tiếp tục quản lý Khoái Đao Bang”.

Mắt Xích Hà sáng lên, hắn nói: “Cảm ơn”.

Ngô Bình nói với Liễu Kim Long: “Ông Liễu, những việc còn lại giao cho ông đó”. Cậu nói xong thì dẫn theo Xích Hà rời khỏi Hoàng Long Sơn Trang.

Xích Hà nói, chỗ đó cách chỗ này hơn hai trăm kilomet, Ngô Bình liền tóm cổ hắn, bay lên không, một lúc sau thì đã đến một thôn núi nhỏ.

Thôn núi đó đã hoang tàn, một số căn nhà được xây dựng cách đây từ mấy chục năm đến mấy trăm năm đã trở nên lụp xụp. Xích Hà dẫn Ngô Bình đến trước một ngôi miếu sơn thần bỏ hoang, mở. cửa miếu ra thì thấy có một bức tượng sơn thần đổ nát đang ngồi bên trong.

Hắn đi vòng ra sau bức tượng thần, mở cánh cửa ra và nói: “Công tử, bức tranh nằm ở đây”.

Ngô Bình liếc nhìn, hỏi: “Lúc đó anh đã chạy đến đây như thế nào?”

Xích Hà thở dài, nói: “Lúc đó tôi đắc tội với người ta, bị người ta truy sát, vì vậy mới một mình chạy lên núi, ở đây một mình hết nửa năm. Có một lần người của nha môn đến lục soát , tôi sợ quá đã chạy đến đây và vô tình tìm thấy cửa vào này. Sau khi vào trong thì thấy rất nhiều bích họa, và lần đó cũng đã thay đổi vận mệnh của tôi”.

“Lúc đó anh là luyện khí tầng ba, thực lực không phải yếu, xem ra người mà anh đã đắc tội không đơn giản”. Ngô Bình nói.

Xích Hà bình thản nói: “Tu vi của người đó cao hơn tôi nhiều, có điều sau khi tôi có được phù thần, việc đầu tiên tôi làm là giết ông ta”.

Ngô Bình nói: “Vào trong”.

Hai người họ nối đuôi nhau bước qua cánh cửa đó, đằng sau cánh cửa là một đường hầm nhân tạo, đi sâu vào trong mười mấy mét thì đường hầm trở nên rộng hơn, hai bên cũng xuất hiện một số bích họa.

Ngô Bình cẩn thận quan sát, cảm thấy thật ra những bức bích họa này chính là phù thần, hơn nữa, càng đi vào trong thì uy lực của phù thần càng mạnh.

Một lúc sau, Ngô Bình đã nhìn thấy có một đoạn không có bích họa, đấy chính là phần đã bị Xích Hà lấy mất. Cậu lập tức dán lại bức phù thần mình giật được lên tường. 

Xích Hà thấy cậu làm vậy thì có chút không cam tâm, nói: “Công tử, chỗ này có rất nhiều phù thần, có thể trả lại cái đó cho tôi không?”

Ngô Bình: “Bây giờ tu vi của anh không thể nào dùng được nó. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ ra phía trước chọn một bức phù thần yếu hơn”.

Xích Hà nghiến răng, nói: “Xin công tử giúp tôi chọn một bức”.

Ngô Bình: “Không gấp, lát về rồi chọn”.

Cậu tiếp tục đi vào trong, cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng, ở đó có một phù thần cực kỳ mạnh, ba đầu, sáu tay, mỗi cánh tay đều có một pháp khí.

Ngô Bình nhìn thấy phù thần đó thì động lòng, nói: “Phù thần mạnh quá, tất cả những phù thần phía trước cũng chỉ có thể làm nền cho nó thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play