Một người một giao đang nói chuyện thì trên không bỗng vang lên tiếng quát lớn: “Tiểu Bạch Giao, tao xem xem mày chạy trốn ở đâu được!”

Vừa dứt lời, một luồng kiếm quang từ trên trời bay xuống, tỏa ra khói đỏ và đốm lửa, còn phát ra âm thanh ầm ầm. Kiếm quang đánh chém về phía Bạch Giao, Ngô Bình ở ngay bên cạnh cũng bị kiếm quang này nhắm đến.

Cậu nhíu mày, lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một phi kiếm màu lam dài tấc. Phương Bình Hải cho cậu một thanh phi kiểm cực kỳ lợi hại, cậu vẫn chưa luyện tập gì, nhưng không có nghĩa cậu không thể dùng được.

Phi kiếm được pháp lực cậu khởi động, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang màu lam, lao đến đối đầu với kiếm quang kia như một tia chớp.

“Rầm!”

Tựa như pháo hoa nổ tung, khói đổ và đốm lửa bỗng chốc biến mất, kiếm quang màu lam tiếp tục bay về phía trước, chém giết về phía một người đàn ông.

“Cái gì!". Đối phương kinh ngạc, nghiêng đầu bỏ chạy.

Đáng tiếc đã muộn, kiếm quang của Ngô Bình vòng lên phía trước, chém ngang eo kẻ này làm hai đoạn. Một bí anh lao ra, chạy trốn về phía xa.

Ngô Bình cũng không đuổi cùng giết tận, sau khi chém thân xác đối phương thì cũng không đuổi theo nữa, chỉ thu gom đồ đạc trên người đối phương, chủ yếu là một pháp khí chứa đồ, bên trong chứa không ít vật dụng nhỏ nhặt.

Mắt thấy một kiếm của Ngô Bình đã giết chết tu sĩ đuổi giết mình, Bạch Giao vừa cảm kích vừa khâm phục, nói: “Thượng tiên thật cao tay!”

Ngô Bình: “Người này vừa đến đã muốn chém giết cả anh và tôi, đúng là vô pháp vô thiên!”

Bạch Giao Long: “Anh ta đúng là có tư cách vô pháp vô thiên thật, là đệ tử của Ngọc Chân Các, không ai dám kiếm chuyện”.

Ngô Bình: “Ngọc Chân Các ở đâu?”

Bạch Giao Long: “Ngọc Chân Các là tổ chức tuyển chọn đệ tử thế tục cho các thế lực lớn nhỏ. của Tiên giới, đồng thời bản thân nó cũng chiêu mộ

đệ tử”.

“Ngọc Chân Các dựa vào đâu mà có thể giúp người khác chiêu mộ đệ tử?”, cậu có chút tò mò.

Bạch Giao nói: “Ngoc Chân Các có một món bảo bối, có thể nhìn ra ngày tư chất một người tốt hay xấu. Dựa vào bảo bối này, Ngọc Chân Các có thể nhanh chóng sàng lọc được thiên tài chân chính trong số lượng người vô hạn, vì vậy các thế lực lớn nhỏ của Tiên Giới đều nguyện ý hợp tác với nớ”.

Ngô Bình: “Người này có đồng bọn không?”

Bạch Giao: “Người của Ngọc Chân Các rất tự cao, thích hành động một mình. Hừ, tên này đuổi theo tôi cả nửa ngày rồi, cũng may gặp được anh”.

Ngô Bình biết nơi này không tiện ở lại lâu bèn nói: “Anh Giao, vậy chúng ta từ biệt tại đây vậy, sau này cẩn thận một chút, đừng để người khác đuổi giết”.

Thấy Ngô Bình muốn rời đi, Bạch Giao chần chừ hai giây rồi bỗng nói: “Anh có ân với tôi, tôi nguyện ý tặng anh một tạo hóa”.

Ngô Bình cười nói: “Anh muốn tặng tôi tạo hóa gì?”

Bạch Giao: “Mấy trăm năm trước, tôi vẫn chỉ là một rắn cỏ bình thường, bởi vì xâm nhập vào hang động tiên nhân nên mới có thành tựu như hôm nay. Trong động đó có rất nhiều huyền cơ, đáng tiếc tôi không phải nhân lại nên không thể thăm dò được nhiều nơi”. 

Nghe Bạch Giao nói vậy, Ngô Bình bỗng có hứng thú, cậu hỏi: “Anh là từ rắn hóa thành giao sao?”

Bạch Giao: “Trong động kia có một lò luyện đan, quanh lò luyện đan tỏa ra mùi hương rất thơm. Tôi thường ngửi mùi hương này, thời gian lâu dần, thể chất tôi cũng dần dần có thay đổi, cuối cùng trở thành giao”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Chỉ ngửi mùi hương thôi, không có nguyên nhân nào khác?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play