Liễu Kim Long cười nói: “Đồ nhiều đương nhiên là tốt rồi. Nhưng chúng ta là lần đầu bán đấu giá từ thiện, phải để lại ấn tượng cho lần đấu giá lần sau. Cho nên tôi nghĩ ngoài đan dược thì những thứ khác bán đấu giá mười hai món là được”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Vậy cứ làm theo ý anh đi”.

Hai mươi phút sau, Ngô Bình và Tuyết Vũ đến hiện trường buổi đấu giá. Hiện trường buổi đấu giá là sân vận động lớn nhất ở Trung Châu, có thể chứa nhiều nhất đến ba mươi lăm nghìn người đến xem.

Lúc này, trong sân vận động đã ngồi chật kín người, ngay cả chỗ phía sau cũng có mấy nghìn người đang đứng.

Tám phút trước khi bắt đầu, Âu Dương Trí Viễn thân là người phụ trách mới của Từ Thiện Đường Giang Nam, lên diễn thuyết một đoạn ngắn gọn, sau đó giới thiệu người phụ trách chính và những người tham gia buổi đấu giá lần này. Lần này đấu giá từ thiện sẽ dùng toàn bộ tiền thu được cho hoạt động từ thiện.

Chốc lát sau, buổi đấu giá bắt đầu, Ngô Bình và Tuyết Vũ ngồi trong phòng bao giữa không trung.

Món đấu giá đầu tiên là món đồ của một ông lão chăm chỉ làm từ thiện hằng năm, một chiếc ghế gỗ lim. Chiếc ghế gỗ này cũng đã hư hỏng nhẹ, giá trên thị trường có lẽ chừng mấy nghìn tệ, vì vậy giá khởi điểm của nó là hai nghìn tệ.

Những người có thể tham gia bán đấu giá, đã được sàng lọc kỹ càng hơn cả trước kia, bọn họ đều có tính đại diện rất mạnh, có rất nhiều câu chuyện khiến người người nể phục.

Người đấu giá trước tiên sẽ nói ngắn gọn về chuyện của ông lão này, sau đó bắt đầu đấu giá. 

Giá cả chẳng mấy chốc đã tăng đến sáu nghìn tệ, ngay khi giá cả sắp được chốt thì Ngô Bình nhấn vào nút đấu giá, ra giá mười nghìn.

Sau đó, lại có người ra giá mười một nghìn, Ngô Bình ra giá mười lăm nghìn. Sau mấy vòng tranh giành, Ngô Bình ra giá sáu mươi lăm nghìn mua được chiếc ghế này.

Giá khởi điểm hai nghìn tệ mà lại tăng lên đến sáu mươi lăm nghìn, kết quả này khiến rất nhiều người vô cùng bất ngờ. Nhưng cũng may trong buổi đấu giá từ thiện này, có người tự nguyện bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là chuyện tốt.

Mấy vòng đấu giá tiếp theo, giá cả cao có đến mấy trăm nghìn, thấp thì chỉ có mấy nghìn tệ, Ngô Bình thi thoảng sẽ tham gia đôi chút, tăng bầu không khí một chút.

Cuối cùng, vòng đấu giá thứ ba mươi lăm bắt đầu, vật phẩm đấu giá chính là một miếng ngọc bội hình vuông Ngô Bình bỏ ra, ngọc bội có thể nuôi dưỡng tỉnh thần, gia tăng thể chất, là một miếng ngọc quý thực sự, giá khởi điểm một trăm hai mươi triệu, mỗi lần tăng lên ít nhất mười triệu.

Khi công hiệu của ngọc quý vừa được công bố, mấy nhà giàu có mặt ở đây đều hứng thú, ai ai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào người đấu giá. 

Đấu giá bắt đầu, giá cả lập tức tăng đến hai trăm triệu, sau đó là hai trăm năm mươi triệu, hai trăm tám mươi tt ba trăm triệu. Cuối cùng, miếng ngọc quý này được chốt với giá ba trăm tám mươi triệu, được một người nhà giàu tình Giang Nam mua về.

Mà tiếp theo chính là đấu giá một viên Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn của Ngô Bình.

Khi hai viên đan dược được đặt bên trong lớp thủy tinh xuất hiện trước mặt mọi người, cảm giác đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, thầm nói thứ nhỏ nhoi đó là gì, viên thuốc sao?

Người đấu giá cao giọng tuyên bố: “Các vụ, đây là hai viên linh đan có thể khiến người ta sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh! Tên Luyện Hình Linh Chú Đan! Đan này là đan dược bậc bốn, phẩm chất trung thượng!

Lời này vừa thốt ra, hiện trường lập tức sôi sục, mấy người thường có lẽ không quá hiểu về giá của đan dược, nhưng mấy khách quý, nhà giàu nổi danh này thì đều biết rõ giá trị và độ khan hiếm của đan dược!

Người đấu giá quan sát phản ứng của mọi người, cười “Hai viên đan dược này, người bình thường rất khó chạm được, chúng tôi cũng là có cơ duyên mà được một thầy luyện đan tài trợ, nên mới có được hai viên linh đan này. Đan dược này có giá khởi điểm ba trăm triệu, mỗi lần tăng ít nhất ba mươi triệu!”

“Tôi ra giá ba trăm triệu!”. Lập tức có người mau chóng ra giá”.

“Ba trăm ba mươi triệu!”

“Ba trắm năm mươi triệu!”

“Tôi ra giá bốn trăm triệu!”

Giá cả đan dược tăng lên nhanh chóng, trong vòng mười mấy giây đã tăng vọt đến năm trăm triệu, sau đó là sáu trăm triệu, tám trăm triệu, một tỉ!

Lúc này, người tham gia đấu giá đã không còn nhiều, chỉ còn mười mấy người nhưng vẫn tranh giành rất quyết liệt.

“Một tỉ hai!”

“Một tỉ bai”

“Một tỉ rưỡi!"

Mấy người này không còn tăng thêm lần lượt mười triệu nữa, mà lần lượt sẽ tăng lên đến một trăm triệu. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play