Ngô Bình niệm một đoạn bí chú, một tia lửa lóe lên trong không trung, tất cả uế khí đều bị thiêu đốt. Sau đó thần niệm của cậu xuyên thấu xuống dưới, phát hiện hơn mười mét dưới mặt đất có một cỗ quan tài sắt, trên quan tài sắt có một vết lõm máu đỏ, bên trong có huyết dịch màu đỏ đang chảy.

“Huyết Sát Quỷ Quan”, nhìn thấy nó trong đầu Ngô Bình lập tức nghĩ đến một chiêu thức luyện quỷ.

Cậu lập tức quay lại trên giếng, bảo người đậy miệng giếng lại lần nữa, rồi nói với ông lão: “Cái giếng này rất bất thường, sau này tốt nhất lấy đá chặn nó lại, đừng để ai bị rơi xuống đó”.

Ông lão gật đầu: “Ừ, ngày mai tôi sẽ tìm người đến đậy nó lại”.

Ra khỏi thôn, chị Hồng hỏi: “Thưa cậu, trong giếng có thứ gì thế?”

Ngô Bình: † loại tà vật, nếu tôi đoán không lầm thì có người cố ý thả nó ở đây”.

Chị Hồng: “Nếu cậu đã biết, tại sao còn muốn đến?”

Ngô Bình nói ¡ đã phá được cấm chế của đối phương, có lẽ người đó sẽ chạy đến nhanh thôi, chúng ta cứ đợi ở cổng thôn”. 

Chị Hồng hơi lo lắng: “Cậu muốn đợi đối phương về à? Như thế có nguy hiểm không?”

Ngô Bình bình thản nói: “Nguy hiểm thì chắc chắn có rồi, nhưng nếu có thể lấy được thứ đồ kia, nguy hiểm như thế này cũng đáng”.

Thấy xe đã đi một đoạn đủ xa, cậu bước xuống rồi nói với chị Hồng: “Cô về trước đi”.

Chị Hồng gật đầu: “Ừ, có việc gì cậu cứ gọi cho tôi”.

Thấy xe của chị Hồng đi xa rồi, Ngô Bình nhảy lên bay đến trên một cái cây, tìm một nhánh cây rồi ngồi xuống.

Khoảng mười mấy phút sau, một làn khói đen bay đến từ phía Tây, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc làn khói đen sắp đáp xuống, cậu bỗng phóng khí tức tu sĩ Bí Cảnh ra.

Làn khói đen do dự, sau đó bay đến cây cao chỗ cậu.

Khói đen đáp xuống đất, một người đàn ông đồ đen xuất hiện, tóc hắn khá dài, giữa trán khắc một chữ “Thi” màu đỏ.

Không nhìn ra được tuổi tác của người đàn ông, giống người hai mươi tuổi, mà cũng giống năm mươi tuổi, đôi mắt hắn màu đỏ cong lên nhìn chằm chăm Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Quả nhiên là đến rồi”.

“Là cậu động vào cấm chế của tôi?”, người đàn ông trầm giọng nói.

Ngô Bình: “Huyết Sát Quỷ Quan quá kỳ dị, quỷ quan vừa xuất hiện, người trong phạm vi vài cây số đều bị hút hết sinh hồn, nếu tôi đã thấy thì không thể ngồi yên mặc kệ”.

Người đàn ông cười mỉa: “Lo chuyện bao đồng của tôi, cậu biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Dù anh là ai cũng phải thu lại quỷ quan”.

Người đàn ông bật cười nói: “Đúng là kẻ không biết thì không biết sợ”, vừa dứt lời, hắn giơ tay phải lên, hai tấm da người có vẽ phù văn màu đỏ bay ra từ phía sau, thất khiếu của da người đều là các lỗ màu đen, bên trong có thi khí lăn lộn, nó bay về phía Ngô Bình như người sống.

Ngô Bình bất động, một người được tia sáng vàng ngưng tụ thành lao ra, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, kiếm quang lóe lên, hai da người bị chém thành đôi, thi khí bên trong tản đi. 

Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: “Đây là chiêu thức gì?"

“Huyền Ảnh Công. So với da người của anh thì Huyền Ảnh của tôi thế nào?”

Người đàn ông “hù” một tiếng, giơ tay phải lên, một cây cờ da người xuất hiện, trên lá cờ phát ra tiếng gào khóc thê lương, cũng không biết đã hút hết bao nhiêu cô hồn lệ quỷ vào trong nữa.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra anh không chịu lấy quỷ quan đi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play