Lại đi tiếp một đoạn, đến bục đài thứ hai. Trên bục đài này, có một tu sĩ thanh tiên bị đông lạnh thành khối băng, khối băng lơ lửng trên không, vẫn duy trì tư thế chạy ra ngoài.

Nhìn thấy khối băng, Dư Quảng Hạ thở dài một hơi, nói: “Lúc tôi phát hiện ra cơ quan thì đã muộn, bị khí lạnh giam cầm như vậy ở giữa không trung”.

Ngô Bình liếc nhìn, lập tức đi đến phía dưới khối băng, vươn tay ném nó vào trong không gian chứa đồ của mình. Sau đó mặt đất xuất hiện một làn khói, lạnh đến kinh người.

Người ở trong khí lạnh, nhưng quanh người Ngô Bình có ngọn lửa vàng bốc cháy, khí lạnh không thể xâm nhập, cậu không hề hấn gì lại đi tiếp.

Dư Quảng Hạ vội đi theo sau lưng cậu, lớn tiếng nói: “Cậu Ngô, có thể trả thân xác cho tôi không?”

Ngô Bình: “Thân thể anh bị phong ấn rồi, sau khi quay về tôi sẽ nghĩ cách giải trừ”.

Dư Quảng Hạ: “Cám ơn cậu!”

Lúc nói chuyện, trước mặt lại xuất hiện bục đài thứ tư, phía sau bục đài không có cầu thang. Trên bục đài này có một bộ xương đang ngồi. Bộ xương này xoay đầu lâu, sau đó chỉ vào bàn cờ trước mặt.

Trên bàn cờ, là thế cờ hiểm hóc, hai quân trắng đen chém giết đến thời điểm quan trọng nhất.

Ngô Bình liếc nhìn, cầm một quân trắng hạ xuống bàn cờ. Bộ xương khô cũng nhặt lấy một quân đen đánh với cậu. 

Hai bên anh đánh tôi tới, sau hai mươi nước, Ngô Bình đã chiếm được ưu thế, ăn hết một khoảng quân đen của đối phương.

Sau khi thắng, bộ xương khô lại tan rã thành một đống xương trống, sau đó phía sau bục đài xuất hiện thêm một đoạn cầu thang màu vàng.

Ngô Bình quan sát mấy giây rồi nói với Dư Quảng Hạ: “Tốt nhất anh đợi ở đây đi”.

Dư Quảng Hạ gật đầu: “Cậu yên tâm”.

Ngô Bình bước lên cầu thang vàng đi vào trong, mỗi khi bước lên cầu thang, bậc thang đều tỏa ra ánh sáng vàng, cuối cùng cậu bị bao phủ bởi ánh sáng vàng, biến mất không thấy bóng.

Dư Quảng Hự ngồi trên bục đài, ngây ngốc nhìn Ngô Bình biến mất, lẩm bẩm nói: “Nhỡ đâu cậu ta chết ở bên trong thì thân xác mình phải làm sao?”

Cùng lúc đó, trên ngọn núi thấp xuất hiện một nhóm người, có nam có nữ, có già có trẻ, số lượng đến trăm người! Nhóm người này vừa đáp xuống thì tìm kiếm xung quanh, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra vị trí cửa vào hang động.

“ở đây!”. Một tu sĩ mặc áo xám vui mừng nói. Vì thế nhóm người lao đến, có vài người xung đột, xô xát ngay tại chỗ.

Trong lúc hỗn loạn, có người giẫm vào một tảng đá mấy lần. Lập tức, mười hai tảng đá xung quanh bay lơ lửng trên không, trên mỗi tảng đá đều xuất hiện một phù văn.

“Quả nhiên có lối vào!”. Người áo bào xám vui mừng.

Thế nhưng, nhóm người không biết mật mã, mười hai tảng đá, mỗi tảng đá đều có trên trăm vị trí có thể đặt, tổng cộng có đến cả tỷ tỷ tổ hợp cách đặt. Nhóm người không ngừng thử, những cho dù có đặt thế nào thì cũng không thể mở được cửa vào.

Lúc này Ngô Bình vẫn chưa biết bên trên xảy ra chuyện gì, lúc này cậu đã xuất hiện trong một cung điện khổng lồ. Trong cung điện, một người đàn ông trông khá thư sinh đang ngồi trước bàn sách, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một bức tranh lớn, Ngô Bình đi vào, anh ta hoàn toàn không nhận ra, gương mặt thi thoảng khẽ cười.

Ngô Bình nhìn thư sinh, cũng không nói gì, bởi vì cậu biết thư sinh này chỉ là lưu ảnh do người trước để lại. Có những người thực lực mạnh, nếu sinh sống ở nơi này quá lâu, hơi thở sẽ lưu lại ở đây, tạo thành ảnh ảo sống động. Tuy ảnh ảo là hư vô, nhưng vẫn có thể giữ được một phần suy nghĩ và ký ức. 

Ngô Bình đi đến, nói: “Anh đang làm gì vậy?”

Thư sinh không ngẩng đầu, khẽ nói: “Bản đồ Thiên Cơ này quá khó, chín điểm thiên cơ bên trên này, qua cả trắm năm tôi cũng không thu hoạch được gì. Tôi không cam lòng!”

Ngô Bình nhìn bản đồ kia, bên trên là những đường cong, phù văn vô cùng phức tạp, sắp xếp không theo thứ tự. Vừa nhìn qua, mắt đã hoa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play