Cậu nhận ra được người chặn đường mình có tu vi không quá cao, chỉ là Bí Thai cảnh.

Khuôn mặt khổng lồ lớn tiếng đáp: “Nhà họ Nhan của Hổ Thành, Nhan Tướng Quốc”.

Ngô Bình giật mình, cậu từng nghe người ta nói ở một số thành phố có lịch sử lâu đời đang dần dần hình thành một số thế gia tu hành có thế lực siêu mạnh. E rằng nhà họ Nhan này là một thế lực lớn sống ở Hổ Thành.

Thế gia ở những chỗ này đều có trách nhiệm giữ đất, giữ thành, hễ có tu sĩ nào vào thành thì nhất định phải hỏi rõ ràng trước.

Ngô Bình: “Thì ra là ông Nhan, nghe danh từ lâu. Tôi là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông, Ngô Bình, đến Hổ Thành có chút việc”.

Khuôn mặt khổng lồ đó vừa nghe thấy Ngô Bình là đệ tử tinh anh của đại tông hạng nhất thì liền thu nhỏ lại, Nhan Tướng Quốc cũng trở nên khách sáo. hơn, nói: “Không ngờ là cậu Ngô, không biết cậu ghé thăm nên không đón tiếp từ xa”.

Ông ta nói xong thì liền có một bóng người từ dưới bay lên, đó là một người đàn ông trung niên, ông ta cười hehe đi về phía Ngô Bình, chắp tay hành lễ và nói: “Cậu Ngô”.

Ngô Bình: “Ông Nhan, lần này tôi đến Hổ Thành mà không báo trước, thật sự xin lỗi”.

Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Đâu có, nếu có việc cần nhà họ Nhan tôi ra mặt thì xin cậu cứ nói”.

Ngô Bình: “Vậy thì cảm ơn nhiều”.

Nhan Tướng Quốc: “Nếu cậu không chê thì mời cậu đến phủ uống chén trà”.

Nếu Hổ Thành không có nhà họ Nhan thì Ngô Bình có thể lập tức ra tay, nhưng nếu như có nhà họ Nhan ở đây, cậu không thể không cân nhắc về thái độ của nhà họ Nhan, cậu lập tức nói: “Được, vậy thì xin làm phiền rồi”.

Ngô Bình và Mã Gia Thăng cùng đến nhà họ Nhan, Nhan Tướng Quốc dâng trà và tiếp chuyện với Ngô Bình một cách rất khách sáo.

Mã Gia Thăng không dám nói chuyện, nhưng sau khi biết được thân phận của Nhan Tướng Quốc thì khuôn mặt liền đầy vẻ sợ hãi. Mặc dù nhà họ. Cừu có quan hệ thân thích với vua nhưng so với nhà họ Nhan thì thật sự chẳng là gì.

Theo như anh ta được biết, thật ra Hổ Thành này là đất mà Đại Hạ ban cho nhà họ Nhan, nhà họ Nhan mới là chủ nhân thật sự của Hổ Thành. Nhà họ Cừu có bá đạo, huênh hoang thế nào thì khi gặp nhà họ Nhan cũng phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, không dám ngông cuồng.

Ngô Bình cười, nói: “Ông Nhan, gia tộc của ông sống ở Hổ Thành bao lâu rồi?”

Nhan Tướng Quốc cười, nói: “Tính từ đời đầu tiên thì đã hơn tám trăm năm mươi năm rồi”. 

Ngô Bình: “Nói vậy thì bắt đầu từ tiền triều, nhà họ Nhan đã ở đây rồi”.

Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Đúng vậy”.

Ngô Bình quyết định đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Ông Nhan có biết nhà họ Cừu không?”

Nhan Tướng Quốc: “Có phải là nhà họ Cừu quản lý Từ Thiện Đường đó không?”

Ngô Bình gật đầu: “Không sai, chính là nhà họ Cừu đó”.

Nhan Tướng Quốc gật đầu: “Đương nhiên là biết, nhà họ Cừu đó cũng có chút quan hệ trong triều, vì vậy kiếm được không ít tiền, có điều người nhà họ Cừu đều là phàm phu tục tử, trong mắt chúng tôi họ chẳng đáng là gì”.

Ngô Bình: “Không sai, có nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là phù du, chớp mắt cũng thành cát bụi”.

Nhan Tướng Quốc: “Lần này cậu đến Hổ Thành là vì nhà họ Cừu sao?”

Ngô Bình: “Thật không dám giấu, nhà họ Cừu vô cớ đánh đập một trưởng bối của tôi, tôi đến để dạy dỗ người nhà họ Cừu”.

Nhan Tướng Quốc im lặng vài giây rồi nói:  

Theo lý thì đây là chuyện riêng của cậu, nhà họ Nhan tôi không tiện hỏi, có điều người nhà họ Cừu này cũng có chút quan hệ, nếu cậu động đến họ thì đồng nghĩa với việc đắc tội với hoàng thân của Thần Kinh, chắc hoàng gia cũng sẽ không bỏ qua đâu. Nhưng tha lỗi cho tôi nói thẳng, Đại Hạ có thể đứng vững giữa các cường quốc lớn, và gìn giữ được hơn bảy trăm năm chứng tỏ có một thế lực vô cùng lớn mạnh đứng phía sau ủng hộ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play