Chỉ một câu đơn giản nhưng lại chấn động cả đám đông, Liên Sơn Tông là tông môn nhất phẩm, thực lực của họ mạnh hơn gấp mười lần thực lực của những tông môn tam tứ phẩm. Hơn nữa, người có thể được tông môn nhất phẩm xem là đệ tử tinh anh thì nhất định phải là thiên kiêu tuyệt thế. Một khi thiên kiêu như thế được bồi dưỡng ra thì thậm chí còn có thể một mình dẫn dắt cả tông môn nhất phẩm tấn công cả đại giáo Vạn Cổ.

Thật ra người kinh ngạc nhất chính là Liễu Kim Long, nhân vật lớn ở trong kinh thành mà Liễu Kim Long nương nhờ quen biết với không ít nhân vật ở tiên giới, vì vậy anh ta hiểu rất nhiều về tiên giới, biết rất rõ đệ tử tinh anh của tông môn nhất phẩm đồng nghĩa với gì.

Anh ta vội chắp tay, nói: “Thì ra là cậu Ngô, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là phúc ba đời của nhà tôi”.

Ngô Bình nói: “Ông Nghiêm nói các người tìm ông ấy có việc sao?”

Liễu Kim Long liền nói u Ngô, thật ra chỉ là mấy ông bạn già tụ tập nói chuyện tâm tình thôi chứ cũng không có gì”.

“Vậy sao?”, Ngô Bình nhìn sang Liễu Kim Long.

Liễu Kim Long cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng, nhưng Ngô Bình vừa liếc mắt là anh ta đã lạnh người, vội vã cúi đầu.

Ngô Bình: “Các người muốn bàn bạc thế nào thì cứ nói thẳng”.

Liễu Kim Long cười gượng, nói: “Cậu Ngô, gần đây anh Nghiêm mở rộng địa bàn rất mạnh, thâu tóm không ít lợi ích của mọi người, có điều mọi người đều ở Trung Châu nên chuyện gì cũng có thể thương lượng”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Có gì phải thương lượng? Với cục diện trước mắt, tôi đã chừa đường sống lại cho những người đó rồi, nếu tôi muốn thì đến canh họ cũng không có mà húp đâu”.

Mọi người nghe xong thì ai cũng tức giận nhưng không dám nói, cảm thấy Ngô Bình đang hiếp người quá đáng. 

Liễu Kim Long im lặng một lúc rồi nói: “Thân phận cậu Ngô cao quý, đương nhiên mấy người chúng tôi không thể nào bì được với cậu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc công tử cũng không thèm để tâm đến mấy thứ nhỏ nhặt đâu nhỉ?”

Câu nói đó cũng khá có lý, Ngô Bình mỉm cười: “Anh đang muốn nói gì?”

Liễu Kim Long: “Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người tu hành, theo như quan sát của tôi, các tu sĩ đều không quá coi trọng tiền bạc, thứ mà họ cần là quan hệ”.

Ngô Bình: “Anh nói không sai, nhưng chuyện gì cũng có mức độ, chuyện của Trung Châu phải có một người đứng ra làm chủ”.

Liễu Kim Long: “Cậu Ngô muốn thống nhất Trung Châu sao?”

Ngô Bình: “Tôi không có nhiều tâm sức đến vậy, có điều tôi có thể tìm người thay mặt mình”.

Cậu quan sát Liễu Kim Long rồi nói: “Tư chất của anh chắc cũng không tồi, nhưng có sức mạnh gì đó đang trói buộc tài năng của anh, khiến anh mãi không thể đột phá được cảnh giới, tôi nói đúng chứ?”

Mặt Liễu Kim Long biến sắc: “Công tử có thể nhìn ra được sao?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh có muốn thoát khỏi sự trói buộc đó không?”

Liễu Kim Long vô cùng kích động, hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu mạnh.

“Công tử có thể giúp tôi sao?”

Ngô Bình: “Giúp thì được thôi nhưng không thể giúp không công được. Tôi giúp anh thoát khỏi sự trói buộc thì sau này anh phải làm việc cho tôi”.

Mắt Liễu Kim Long sáng lên, anh ta gật đầu: “Nếu công tử có thể giúp tôi giải thoát khỏi trói buộc thật sự , để tôi có thể nâng cao sức mạnh tu vi thì Liễu Kim Long tôi bằng lòng ra sức vì công tử”.

Ngô Bình ra dấu cho anh ta bước qua, đưa ngón trỏ chấm lên giữa trán anh ta, một sức mạnh huyền diệu truyền vào trong cơ thể Liễu Kim Long, sau đó, anh ta nghe thấy tiếng rắc rắc, dường như có thứ gì đó bị phá vỡ trong cơ thể. Ngay lập tức, anh ta liền cảm thấy sức mạnh đang từ từ tràn ra từ khắp các kinh mạch và huyệt vị của mình.

Anh ta vui mừng khôn xiết, quỳ lạy Ngô Bình: “Cảm ơn công tử”.

Ngô Bình: “Tư chất của anh rất tốt, tu luyện bình thường thì chẳng mấy ngày nữa sẽ có thể tiến vào bí cảnh”.

Liễu Kim Long: “Sau này Liễu Kim Long tôi sẽ là tùy tùng bên cạnh công tử”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play