Niên Phùng Thời quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, không cảm nhận được hơi thở cậu mạnh ra sao, hơn nữa tu vi có vẻ cũng không cao. minh như mình, hắn bất giác cười nói: “Cậu Ngô này, cậu nói cậu là đệ tử tinh anh, có bằng chứng gì không?”

Ngô Bình chẳng muốn nói nhiều, lên tiếng: “Tôi có huy hiệu, nhưng anh xứng nhìn thấy nó sao?”

Lời này rất tổn thương người khác, sắc mặt Niên Thời Phùng u ám, lạnh lùng nói: “Làm người không thể quá kiêu ngạo”.

Ngô Bình nói: “Ở đây không có chuyện của anh, cút đi, tôi tìm Hoàng Diên Lãng nói chuyện”.

Niên Phùng Thời lại càng cảm thấy Ngô Bình đang khoác lác, cậu căn bản chẳng phải đệ tử tinh anh gì mà chỉ là lấy thân phận ra để hù dọa mà thôi. Nghĩ như vậy, hắn cười lạnh: “Cậu bạn à, thị trưởng Hoàng là bạn của tôi, cậu muốn động đến ông ấy, phải hỏi xem tôi có đồng ý không mới được!”

Ngô Bình bật cười: “Anh đúng là tự dát vàng lên mặt”.

Niên Thời Phùng cười lạnh: “Là cậu tự đề cao chính mình thôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài, cậu đứng yên bất động, 

Niên Thời Phùng bỗng rơi vào ảo cảnh, ánh mắt đờ đãn, đứng lắc lư tại chỗ như đang tránh né thứ gì đó, ánh mắt cũng dần dần có vẻ kinh sợ.

Hoàng Diên Lãng nhìn mà ngây ngốc, bèn hỏi: “Cậu làm gì hắn vậy?”

Ngô Bình: “Hản chỉ là rơi vào ảo giác thôi, tôi có thể để hắn thoát ra bất kỳ lúc nào”.

Nói rồi, cậu ngồi xuống ghế đối diện với Hoàng Diên Lãng, Nghiêm Lãnh Thạch đứng sau lưng cậu, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chăm Hoàng Diên Lãng.

Hoàng Diên Lãng đổ đầy mồ hôi trên trán, tuy đã biết thân phận của Ngô Bình từ miệng Hoàng Thương, là thống lĩnh Thị Vệ Doanh. Nhưng mọi người không chung một hệ thống, ông ta cũng kết sức kiêng dè.

Thế nhưng, tình hình hiện tại thì hoàn toàn khác rồi, người này lại dám tự xưng là đệ tử đại tông, mà còn là đệ tử tinh anh. Hơn nữa, thủ đoạn cậu kinh người, Niên Phùng Thời này là đệ tử chân truyền của một tông môn nhị phẩm, mà ở trước mặt cậu cũng không chịu được một đòn.

“Thống lĩnh Ngô, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì rồi không?”

“Hiểu lầm?”. Ngô Bình cười lạnh: “Ông cử người đến bắt bạn gái tôi tham gia tuyển tú gì đó, làm người hầu cho cho đám người ngu ngốc thế này, cách ông nịnh bợ người ta đúng là chỉ có mỗi trò này”.

Hoàng Diên Lãng vội nói: “Đây là hiểu lầm, là người bên dưới không biết làm việc, chọc giận tới cậu, tôi đền tội với cậu!”. Nói xong, ông ta liên tục thở dài.

Ngô Bình hừ một tiếng: “Bớt cái bộ dạng này đi. Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, xin lỗi mà có tác dụng thì trên đời này sẽ không có người chết rồi.

Nghiêm Lãnh Thạch lập tức nói: “Chủ nhân, giữ lại Hoàng Diên Lãng này sẽ chỉ có tai họa, tôi thấy cứ trừ khử ông ta đi, rồi đổi người khác biết nghe lời làm thị trưởng”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói đúng”.

Hoàng Diên Lãng sợ đến mức tè ra quần, ông ta ngã bịch xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Thống lĩnh đại nhân tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi, sau này tiểu nhân nhất định sẽ thay đổi, nghe lời cậu, cậu bảo tiểu nhân làm gì thì tiểu nhân làm đó!”

Nghiêm Lãnh Thạch nghe vậy thì nói: “Chủ nhân, tôi thấy ông Hoàng đây cũng khá hiểu chuyện, chỉ bằng tha cho ông ta một mạng?” 

Ngô Bình: “Lúc trước ông ta còn dám động đến bạn gái tôi, tôi sao có thể tha cho ông ta?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Người cũng có lúc sai Iầm, hơn nữa cô Hàn cũng không bị ảnh hưởng gì, tôi thấy tha cho ông ta lần này, cho ông ta một cơ hội lập công chuộc tội”.

Ngô Bình: “Vậy xem xem ông ta có thể lập công chuộc tội thế nào”.

Hoàng Diên Lãng sao lại không nghe ra ý của Ngô Bình chứ, ông ta vội nói: “Thống lĩnh Ngô, cậu có chuyện gì chỉ cần dặn dò, tại hạ sế không do dự, không chối từ!”

Ngô Bình ừ một tiếng, nói: “Cũng không có gì cả, sau này ông chính là tiểu đệ bên cạnh lão Nghiêm, ông ấy bảo ông làm gì thì ông cứ ngoan ngoãn nghe lệnh. Đương nhiên, đi theo tôi, ông cũng sẽ không chịu thiệt”.

Ánh mắt Hoàng Diên Lãng sáng lên, vội nói: “Vâng, tiểu nhân đã hiểu, tiểu nhân nhất định nghe lời!"

Ngô Bình: “Ông có thể làm được thị trưởng, chắc hẳn sau lưng có người chống đỡ, chỗ dựa của ông là ai?”

Hoàng Diên Lãng không dám che giấu, nói:  

“Chỗ dựa của tiểu nhân là Tiền Nhuận trong tỉnh, ông ta là người đứng đầu tỉnh Giang Nam”.

Nghiêm Lãnh Thạch có chút bất ngờ: “Ông là người của Tiền Nhuận, đúng là che giấu kỹ quái”

Ngô Bình: “Lão Nghiêm, sao lại nói như vậy?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Chủ nhân không biết thôi, Hoàng Diên Lãng này ngoài mặt vẫn luôn bị Tiền Nhuận chèn ép mà người khác đều nghĩ rằng ông ta là người của Mã Hướng Phong, người đối đầu với Tiền Nhuận”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play