Phương Thi Linh lau nước mặt nói: "Tường Tường đáng yêu như vậy lại bị tên ác ma kia hại chết, thằng bé chết thật thảm!"

Phương Bình Hải có một đứa con bị giết, năm nay bảy tuổi, tên là Tường Tường.

Ngô Bình thở dài: "Lúc ấy, tôi đã phản ứng chậm, không thể ngăn cản gã".

Phương Bình Hải nói: "Cậu Ngô đừng nói vậy, tình huống lúc đó cả tôi cũng không phản ứng kịp. 

Cậu ở trong hoàn cảnh ấy, đầu tiên cần quan sát tình hình xung quanh chứ không phải tùy tiện ra tay".

Phương Bình Hải còn phải đi xử lý những người đã chết nên bèn nói: "Thi Linh, con trò chuyện với cậu Ngô thay bố nhé".

Ngô Bình: "Tiền bối Phương cứ bận việc đi".

Phương Bình Hải vừa đi, Phương Thi Linh cũng hơi bình tĩnh lại, hỏi: "Cậu Ngô, nghe nói cậu là đệ tử của võ quán Liên Sơn, mà Liên Sơn lại là sản nghiệp của Liên Sơn Tông. Thực lực cậu mạnh vậy, chắc cũng là đệ tử của Liên Sơn Tông đúng không?"

Ngô Bình cười đáp: "Ừm, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông".

Cậu cũng không nhắc đến thân phân đệ tử tinh cậu, vì dù sao nó cũng hơi dọa người.

Vẻ mặt Phương Thi Linh tràn ngập kính nể nói: "Cậu giỏi ghê, không ngờ lại lại đệ tử chân truyền. Với thân phận ấy, tôi nói chuyện với cậu cũng đã là trèo cao rồi".

Ngô Bình bật cười: "Chẳng phải cô vẫn đang nói chuyện với tôi sao?"

Phương Thi Linh thở dài: "Nếu tôi cũng có thể gia nhập vào đại tông như Liên Sơn Tông thì tốt rồi".

Ngô Bình ngó một cái, cảm thấy tư chất của Phương Thi Linh này cũng khá tốt bèn nói: "Có cơ hội thì tôi sẽ hỏi thử cho cô".

Đôi mắt xinh đẹp của Phương Thi Linh lập tức sáng lấp lánh: "Cậu Ngô, thật không thế? Cậu băng lòng giúp tôi à?"

Ngô Bình nói: "Bố cô tặng bảo vật cho tôi, tôi giúp cô cũng là điều đương nhiên thôi".

"Cảm ơn cậu Ngô!", Phương Thi Linh mừng rỡ, cảm ơn rối rít.

Thời gian không còn sớm, Ngô Bình bèn nói: "Cô Phương, tôi còn phải trở về nghe lệnh, tạm biệt nhé".

Phương Thi Linh nóng nảy: "Cậu Ngô, có thể chờ bố tôi về rồi đi không?"

Ngô Bình cười nói: "Sau này chúng ta còn gặp lại mà".

Phương Thi Linh: "Cậu Ngô, có thể để lại cách liên hệ không?"

Ngô Bình đành phải để lại số điện thoại rồi trở về doanh trại. 

Lúc này, Đông Vương ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn, vừa nghe Ngô Bình đã về lập tức gọi người mời cậu đến.

"Vương gia, tra hỏi thế nào rồi?", Ngô Bình vừa đến đã hỏi thăm tình hình.

Đông Vương: "Hỏi ra được một chút manh mối, nhưng ý chí của họ rất cứng răn, tra hỏi hơi chậm".

Sau đó, ông ta cười nói: "Ngô Bình, hôm nay cậu lập công lớn, bổn vương đã báo lên trên. Sau khi bệ hạ biết thì đã cực kỳ vui vẻ, còn cố tình cử sứ giả đến khen cậu, thưởng một đám bảo vật".

Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Hơn nữa, lần này bệ hạ trực tiếp cho tôi một chức phó đô đốc, kia mới là ngon".

Ngô Bình hỏi: "Vương gia, phó đô đốc tương đương với cấp bậc gì?"

Đông Vương: "Chẳng hạn như ở Trung Châu của cậu, võ tướng cao nhất là đô đốc, cùng đẳng cấp với chủ tịch thành phố Trung Châu. Cậu là phó đô đốc, thấp hơn họ nửa cấp".

Ngô Bình cười: "Chức vị này đúng là to thật".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play