Lúc Ngô Bình bước vào thì đã để ý đến người

này, cậu thấy khí tức của người này rất giống với

những người bên ngoài kia. Lúc này nghe thấy hẳn

chế giễu mình, cậu thờ ơ nói: “Phù Tang các anh

không chỉ là một đất nước nhỏ bé, mà vóc dáng

cũng lùn và lòng dạ cũng hẹp hòi”.

Vừa nghe thế, người này đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Cậu hỗn láo”.

Phương Bình Hải khẽ cau mày, người này là cao. thủ “Cương Nhu Đạo” của nước Phù Tang, tên là Shogoro. Trước đây hắn từng tiếp xúc với Phương Bình Hải, cả hai đều là khách quý, ông ta vội nói: “Hai người bình tĩnh lại”.

Ngô Bình chắp tay nói: “Tiền bối Phương, tôi không quen với người này, anh ta xiên xỏ châm chọc làm tôi không thể nhịn được”.

Sau đó cậu chỉ vào đối phương nói: “Nếu anh có gan thì ra đây so tài với tôi. Tôi thua thì mặc anh nói gì cũng được; nếu anh thua thì phải cúi đầu xin lỗi tôi”.

Shogoro là cao thủ đứng thứ thứ hai của Cương Nhu Đạo, cả đời đã đánh bại vô số cường giả, thấy người trẻ tuổi Ngô Bình này muốn khiêu chiến với mình, hắn chế nhạo: “Cậu muốn chết thì tôi sẽ thỏa mãn cậu”. 

Thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, Phương Bình Hải khẽ thở dài nói: “Mọi người đều là người trong võ lâm, hai cậu muốn đánh nhau tôi không cản, mong hai vị đúng mực, đừng so đấu tới mức mất mạng”.

Người xung quanh lập tức lùi ra sau, chừa lại một khoảng trống ở giữa.

Hai tay Shogoro giao nhau, chân trái ở trước, chân phải ở sau, bày ra tư thế của Cương Nhu Đạo.

Hai tay Ngô Bình để ra sau lưng, cười nhạo: “Gì đây, đúng là chẳng ra sao cả”.

Shogoro không nổi giận, mũi chân bám chặt vào mặt đất, bỗng di chuyển vài mét rồi tung ra một quyền. Ngô Bình cũng di chuyển, nhẹ nhàng đánh ra một quyền, nắm đấm của cậu đánh vào phần bụng của Shogoro.

“Phụt!”

Xương sống của Shogoro nhô ra khỏi da, ruột cũng bị đứt từng đoạn, hắn ngồi phịch tê liệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt. Hắn có công phu giết người nhưng không hề có cơ hội thi triển nó trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Shogoro, lạnh lùng nói: “Chỉ chút công phu mèo cào này của anh mà cũng dám nhạo báng người khác?”

Shogoro vừa giận vừa hận nói: “Cái thứ chết tiệt, sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu”.

Ngô Bình: “Tôi có thể phụng bồi bất cứ lúc nào. Anh thua rồi nên phải cúi đầu xin lỗi tôi theo thỏa thuận".

Lúc này có người nói: “Cậu Ngô, hẳn đã bị tê liệt rồi, e là không thể cúi đầu đâu”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mặc dù đã bị tàn phế nhưng dập đầu vẫn không thành vấn đề”, nói rồi cậu đi đến đá vào người Shogoro một cú. Hản lập tức cảm nhận được sức mạnh dồn vào hai chân hắn, hắn thế mà có thể đứng dậy.

Shogoro vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi cần răng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình. Nhưng hắn chưa kịp nói lời xin lỗi thì đã có một tia kiếm quang lóe lên, sau đó đầu Shogoro bay lên, phun ra máu tươi.

Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc. nhiên, đều nhìn về phía sau Shogoro.

Lúc này, một thiếu niên buộc tóc, thắt lưng đeo kiếm võ sĩ đứng đó, khoảng cách giữa gã và Shogoro là bảy, tám mét. Từ đầu đến cuối, ngoài Ngô Bình thì không ai thấy được gã ra tay thế nào. 

Thiếu niên cũng trạc tuổi Ngô Bình, gã nhìn thi thể Shogoro ngã dưới đất, thờ ơ nói: “Thứ vô dụng này sống chỉ lãng phí không khí”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play