Thị vệ một sao cao một mét chín, hắn nhìn Ngô Bình với ánh mắt chế giễu, hỏi: “Cậu là họ hàng của nhà Vương gia à?”

Ngô Bình thầm nói sao mình lại thành họ hàng rồi, sau đó lắc đầu: “Không phải”.

Đối phương nói: “Không phải họ hàng, vậy thì là con cháu của bạn cũ. Được rồi, đi theo tôi”.

Hắn dẫn Ngô Bình đến một căn phòng bằng tôn. Dưới ánh năng gay gắt của mặt trời, nhiệt độ căn phòng tôn rất cao, hơn nữa chỉ có hai cánh cửa thông gió rất nhỏ.

“Theo quy tắc của doanh trại đội vệ binh thì người mới phải ở đây hai tiếng trước, không chịu được thì đập cửa, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài”.

Ngô Bình cảm thấy chẳng hiểu ra sao, thế này là quy tắc quái gì!

Căn phòng bằng tôn này chẳng có gì cả, ngay cả nền đất cũng là nền xi măng. Ngô Bình quá nhàm nên ngồi xuống luyện công.

Sau khi có Võ Cốt Tiên Thiên, cậu thấy thể chất của mình đã được tăng cường rất nhiều, thế là cậu lấy hai búp bê vàng khác ra, tiếp tục hấp thụ chú ngữ phù văn trên chúng. 

Quả nhiên, cậu đã đạt tới cực hạn rồi mà lần này vẫn dễ dàng tiếp thu chú ngữ phù văn trên thân hai búp bê vàng cuối cùng. Cậu cảm thấy những phù văn, chú ngữ này như hợp thành một, giúp cho thể chất của cậu được nâng lên một bậc.

Trong căn phòng tôn nóng bức, nhiệt độ nhanh chóng vượt qua tám mươi lăm, nước sôi ở nhiệt độ này đã có thể pha trà và luộc trứng. Thế nhưng Ngô Bình không hề cảm thấy nóng, thậm chí còn cảm thấy ấm áp, rất dễ chịu.

Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, bình thường, một người ở trong căn phòng này hơn mười phút thôi là đã không chịu nổi, sẽ đập cửa cầu cứu ngay, thị vệ một sao bên ngoài hơi sốt ruột, thấy đã qua một tiếng rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn cảm thấy lo lắng, vội kéo cửa ra thì nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi trên đất, vẻ mặt rất bình tĩnh, chẳng hề hấn gì.

Thị vệ thở phào hỏi: “Cậu không nóng à?”

Ngô Bình: “Vẫn ổn”.

Thị vệ một sao biết người trước mặt không tầm

thường. Hắn gật đầu nói: “Cậu không cần ở trong này nữa, theo tôi đi gặp cấp trên”. 

Trong một căn phòng mái ngói có một thị vệ ba sao đang ngồi, người này chính là thị vệ trưởng quản lý toàn doanh trại, hắn ta híp mắt nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu tên gì?”

Ngô Bình nói: “Thưa cấp trên, tôi là Ngô Bình”.

Thị vệ trưởng “ừ” một tiếng rồi nói: “Vương gia ban cho cậu thân phận thị vệ một sao, thị vệ một sao có thể lãnh đạo mười người”, nói rồi hẳn ta phất tay.

Lúc này, có mười thị vệ bước ra từ đằng sau hẳn ta, họ đều không phải là thị vệ có sao, tất cả họ mặc đồng phục thị vệ màu xanh.

Thị vệ trưởng nói: “Trong tương lai, cậu quản lý mười người này. Nếu cậu có thể quản lý được họ thì ngày mai chính thức nhận nhiệm vụ. Nếu cậu không quản được thì hết cách”.

Ngô Bình đã hiểu, đây chắc là thử thách dành cho mình, cậu gật đầu nói: “Họ sẽ ngoan ngoãấn nghe lời tôi”.

Sau đó Ngô Bình dẫn mười người này đến một căn nhà riêng lẻ. Căn nhà có hai tầng, tầng trệt có bốn phòng, phía trước có một cái sân nhỏ.

Đi vào sân nhỏ, Ngô Bình nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi là cấp trên của mọi người, mọi người phải nghe theo lệnh tôi”.

Thật ra mười người này đều là những kẻ cứng đầu cứng cổ được tuyển chọn kỹ lưỡng, ngay cả cấp trên trước đây của họ cũng phải đau đầu. Bây giờ bị gom lại giao cho Ngô Bình quản lý, mục đích là để làm khó cậu.

Lúc này mười người kia lập tức để lộ bản chất thật, mỗi người đứng một tiếng, nhếch môi cười, có

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play