Ngô Bình mở tấm vải đỏ trên bia đồng ra, trên đó khắc hàng trăm phù văn trông rất kỳ lạ, nếu lấy bừa một trong những phù văn này ra, không ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó. Nhưng những phù văn nhìn có vẻ lộn xộn này được xếp chung với nhau, dường như ẩn chứa điều bí ẩn nào đó.

“Tấm bia này ẩn chứa võ học vô thượng thật sao?”, Ngô Bình cảm thấy ngờ vực, nhìn chằm chằm những phù văn này suy ngẫm.

Từng giây từng phút trôi qua, một tiếng sau, cậu vẫn không thu hoạch được gì, thế là đi đến trước tấm bia đồng, sờ lên phù văn trên đó. Khi tay cậu chạm vào những phù văn này, cậu lại có cảm giác kỳ lạ.

Phù văn truyền đến chút rung động nhẹ, cảm nhận được rung động này, đầu ngón tay cậu cũng chấn động, cho đến khi chấn động ở hai đầu đồng điệu. Lúc này cậu cảm nhận được một nguồn sức mạnh huyền diệu hội tụ lại nơi nào đó trên người cậu.

Chẳng mấy chốc vị trí nào đó trong người cậu xuất hiện một phù văn kỳ lạ, phù văn này giống hệt với phù văn trên tấm bia đồng.

Khi phù văn hiện ra đầy đủ, cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện, phù văn trên tấm bia đồng bỗng chốc biến mất để lại một khoảng trống. 

Ngô Bình trầm ngâm suy nghĩ, lần lượt đặt ngón tay lên từng phù văn, kết quả đều như nhau, những phù văn này lần lượt đi vào trong người cậu, sau đó phù văn trên tấm bia lập tức biến mất.

Sau khi số phù văn trong người tăng lên, Ngô Bình cảm thấy chúng dần kết nối thành một thể thông qua cơ thể và tinh thần của cậu. Nhưng phù văn có yêu cầu cực cao về thể chất và tinh thần, sau khi hấp thụ khoảng bảy mươi phần trăm phù văn, cậu cảm nhận được chút áp lực. Sau khi hấp thụ tám mươi phần trăm phù văn, cậu cảm thấy cơ thể mình sắp đến giới hạn.

Lúc này cậu xoay ngược thiên cơ tăng sức chịu đựng của cơ thể mình lên gấp chín lần. Lúc này cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn, tiếp tục hấp thu phù văn.

Khi phù văn cuối cùng xuất hiện trên người cậu, cả người cậu phát sáng, tất cả phù văn tạo thành một trận pháp vô song thông qua cơ thể. Nhưng bởi vì tu vi có hạn, hiện giờ trận pháp này chỉ có thể phát huy tác dụng trong phạm vi nhất định, đó là biến cơ thể của Ngô Bình thành Võ Cốt Tiên Thiên, tăng giới hạn tiềm năng và võ học của cậu lên.

Sau khi hấp thụ hết tất cả phù văn, Ngô Bình đứng đó cảm nhận nó một lúc rồi mới quay trở lại ký túc xá của nhà máy. Lúc này các nhân viên y tế và nhân viên phục vụ do Nghiêm Lãnh Thạch cử đến đều đã có mặt, những người bị thương đã được điều trị, phòng bếp phía sau cũng bắt đầu trở nên bận rộn, mùi thơm thức ăn phảng phất.

Thậm chí ở khoảng đất không cách đó không xa còn được khai thác thành một khu vui chơi cho trẻ em, bên trong có rất nhiều đồ chơi dành cho trẻ con.

Lục Tinh Sương bận rộn trước sau, chăm sóc người già, người ở thôn nhà họ Lục đều được chuyển vào chỗ ở có điều kiện tốt.

Lục Huyền Phong gọi Ngô Bình đến, ông ta bước đến hỏi: “Cậu Ngô có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình gật đầu: “Lĩnh hội được một ít”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play