Lục Tiểu Phàm: "Vậy sau thì sao?"

Lục Huyền Phong thở dài một tiếng: "Sau, một vị quan to trong triều nghe thấy chuyện đó thì muốn có được Thiên Bia. Lão tổ không đồng ý, đối phương bèn vu oan hãm hại người trước mặt hoàng đế. Chẳng bao lâu sau, nhà họ Lục đã sa sút, lão tổ bị nhốt vào ngục, cả gia tộc bị xét nhà. Có điều, lão tổ đã có chuẩn bị từ lâu, trước đó nửa tháng đã bảo. già trẻ trong nhà rời đi, cầm Thiên Bia trốn vào núi sâu rừng già mãi đến ngày nay".

Ngô Bình: "Thì ra là vậy".

Lục Huyền Phong: "Mấy ngày trước, có mấy người bên ngoài đến đây. Lúc đó, tôi đã cảm thấy họ kỳ lạ, sau khi có lệ vài câu thì âm thầm quan sát. Hôm nay, tôi phát hiện bọn họ liên hệ với cao thủ và cũng nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ. Có điều, thực lực của người nọ quá mạnh, nói một nửa đã phát hiện ra tôi. Tôi đánh mấy chiêu với gã thì bị thương nặng, chỉ có thể liều mạng chạy về báo tin!"

Ngô Bình: "Tu vi của bác Lục cũng không thấp, đối phương có thể đánh bác bị thương thì thực lực chắc hẳn cũng không kém".

Lục Huyền Phong gật đầu: "Đúng vậy. Tôi cảm thấy người nọ có thể là Luyện Khí hậu kỳ".

Lục Tỉnh Sương: "Bố, con sẽ đi báo cho mọi người!"

Lục Huyền Phong gật đầu: "Con đi mau đi!"

Lục Tinh Sương còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét. Sau đó, cửa bị người đá văng, hơn mười sát thủ bịt mặt mặc áo đen xông vào, vung đao là chém.

Lục Tinh Sương lắc mình lui ra sau, vừa định lấy vũ khí đã thấy một bóng người xẹt qua, hơn mười cao thủ kia lập tức ngã xuống đất, miệng mũi trào máu, chết tươi tại chỗ!

Người ra tay chính là Ngô Bình, cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi cau mày nói: "Có rất nhiều cao. thủ đang chạy đến, xem ra đối phương đã ra tay!"

Lục Huyền Phong hoảng sợ, đứng bật dậy, cắn răng nói: "Liều mạng với họ!"

Ngô Bình có hơi khó xử, thực ra cậu không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà người khác. Nhưng cố tình mình lại quen Lục Tỉnh Sương, còn chữa trị cho Lục Huyền Phong nên đã chẳng thể ngó lơ nữa rồi. Cậu khẽ thở dài rồi nói: "Bác Lục đừng lo, để tôi đi ra ngoài xem thử".

Cậu nói xong thì hóa thành một cái bóng đen biến mất trước mặt mọi người. 

Lục Huyền Phong thấy được thân pháp của Ngô Bình thì không khỏi thốt lên: "Thân pháp lợi hại thật! Cậu Ngô này ít nhất cũng là cao thủ Bí Cảnh!"

Ngô Bình lao ra sân thì thấy có rất nhiều cao thủ đang tràn vào thôn, ít nhất cũng phải cả trăm người. Tu vi của những sát thủ ấy cũng không cao lắm, đa số là Luyện Khí hậu kỳ, còn có một vài người là cao thủ Bí Cảnh. Bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, xông vào nhà nào cứ thấy người là giết!

Trong căn nhà gần đó, có đôi vợ chồng trẻ bị giết chết, đứa nhỏ khóc lóc nhào về phía xác chết của mẹ, một gã áo đen vung dao lên bổ xuống.

"Âm"

Bỗng có một nắm tay đấm lên người gã khiến gã bay ra mấy mét, sau đó người nọ lập tức ôm lấy đứa trẻ.

Người ra tay chính Ngô Bình, cậu thả đứa nhỏ vào phòng rồi đi ra cầm lấy một thanh đao, múa may tạo ra đao khí rợp trời xông về phía đám người kia.

Máu tươi bắn ra, những sát thủ ở đây không có ai là đối thủ của cậu, chỉ mấy vài giây, trong sân đã ngổn ngang xác chết.

Cả thôn đều bị bao phủ bởi tiếng la hét giết  chóc, thôn dân anh dũng chống trả, còn có sự tham gia của Ngô Bình nên đám sát thủ lập tức cảm thấy cực kỳ áp lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play