Những người xung quanh im lặng một lúc rồi đột ngột vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt.

“Hay lắm”. “Anh là hảo hán”. Cách đó không xa, Lục Tinh Sương nhìn Ngô

Bình với ánh mắt ngưỡng mộ, người đàn ông này quả thật không đơn giản.  

Cô ấy tiến nhanh về phía Ngô Bình, cười, nói: “Anh Ngô”.

Ngô Bình hơi bất ngờ khi thấy cô ấy, cậu nói: “Cô Lục, sao cô cũng xuống núi?”

Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, tôi quen mấy người lúc nãy, họ nhà người của nhà họ Âm”.

Ngô Bình: “Nhà họ Âm?”

Lục Tinh Sương gật đầu: “Giờ mảnh đất này thuộc sở hữu của nhà họ Gổ, nhà họ Âm là hộ khác đến nhưng thực lực rất mạnh, nghe nói đang chuẩn bị giành mảnh đất này từ tay nhà họ Cổ, dùng để phát triển nghĩa trang quy mô lớn. Tôi nghe nói nhà họ Âm định xây dựng ba trăm ngàn mộ phần ở đây”.

Ngô Bình: “Thì ra là người do nhà họ Âm phái đến, hèn gì”.

Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, nhà họ Âm làm việc không nói nguyên tắc, lúc nấy anh đánh người của họ, nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở”.

Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, nhà tôi ở bên núi, anh có thời gian ghé chơi không?” 

Ngô Bình: “Tôi không đến làm phiền đâu”.

Dường như Lục Tinh Sương đã đoán được việc Ngô Bình sẽ từ chối, cô ấy nói: “Anh Ngô, từ nhỏ tôi đã lớn lên trên núi, biết trên núi có một hang động, bên trong có thứ rất đặc biệt”.

Cô ấy nói như vậy quả thật đã khơi dậy hứng thú của Ngô Bình, cậu hỏi: “Thứ gì đặc biệt?”

Lục Tinh Sương cười, nói Tôi có thể dắt anh Ngô đi, đến lúc đó anh sẽ biết”.

Ngô Bình xoa mũi, cảm giác hình như cô gái xinh đẹp này có ý với mình, có điều sự tò mò vẫn nhiều hơn đắn đo, cậu gật đầu, nói: “Được, cô dẫn đường đi”.

Hai người họ lại lên núi, sau khi băng qua núi thì đi thêm một đoạn nữa. Mặt kia của quả núi là sườn khuất nắng, ánh nắng khá ít, vì vậy có vẻ khá âm u. Chỗ này khắp nơi đều là bụi rậm, rất khó đi lại, may mà Ngô Bình có pháp thuật nên những nơi cậu đi qua cây cỏ đều tự động nhường đường để cậu đi.

Lục Tinh Sương cảm thấy rất thần kỳ, càng cảm thấy Ngô Bình thâm sâu khó lường hơn. Họ đi được mười mấy dặm đường núi thì đến một rừng cây heo hút. Lúc đến trước một ngọn núi đá lớn, Lục Tinh Sương dừng lại, nói: “Anh Ngô, cửa vào năm dưới tảng đá này, lúc nhỏ tôi còn có thể chui vào, giờ lớn  rồi, không thể chui vào được nữa”.

Ngô Bình ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện đúng là bên dưới tảng đá lớn có một cửa động nhỏ bị cỏ dại che lấp. Nếu như không nhờ Lục Tỉnh Sương chỉ thì cậu cũng rất khó tìm được cửa động khó thấy này.

Cậu quan sát một lúc rồi đưa tay xuống dưới tảng đá lớn, đẩy nhẹ. Một tiếng động lớn vang lên, tảng đá lớn nặng mấy chục tấn bỗng lăn ra xa một mét, để lộ cửa động hoàn chỉnh với đường kính hơn một mét bên dưới.

Ngô Bình quan sát cửa động, phát hiện nó rất sâu, bên trong tối om.

Lục Tinh Sương: “Đã mấy năm rồi tôi không xuống đó, trong ký ức của tôi, chỗ này cách đáy động chừng hai mươi mấy mét. Không gian bên dưới rất rộng. Anh Ngô, chúng ta vào xem thử không?”

Ngô Bình cười, ô Lục, cô đừng úp mở nữa, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thứ đặc biệt mà cô nói là gì không?”

Lục Tinh Sương cười, nói: “Thôi được, thật ra đó là một số loài nấm phát sáng, có mùi rất thơm. Còn có một số côn trùng biết phát sáng, lúc nhỏ tôi thường dắt em trai đến chơi”. 

Ngô Bình động lòng: “Nấm phát sáng sao? Cô từng ăn chúng chưa?”

Lục Tinh Sương liền lắc đầu: “Chưa, bố tôi không cho tôi ăn lung tung”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play