Ngô Bình: “Đệ tử Liên Sơn Tông đều không cần kiểm tra cổ pháp, chỉ kiểm tra một mình tôi, vậy có nghĩa là có người không muốn tôi vào Liên Sơn Tông?”

Chu Kỳ Phu thở dài nói: "Một nhánh của tôi không có thành tựu ở Liên Sơn Tông, có vài người nghe nói cậu có tư chất tốt thì không hi vọng cậu gia nhập”.

Ngô Bình bật cười, nói: “Lão quán chủ, không gia nhập cũng chẳng sao”.

Chu Kỳ Phu: “Hay là cứ thử xem trước đã, nếu như cậu qua được thì những người đó đều sẽ ngoan ngoãn im miệng thôi”.

Ngô Bình: “Được, hôm nay tôi sẽ qua đó”. “Vậy được, cậu mau qua đây”.

Hôm đó, Ngô Bình dùng thuật độn Ngũ Hành, xuất hiện ở võ quán Liên Sơn. Cậu vừa quay về đến võ quán thì phát hiện tất cả học viên đều đang quỳ dưới đất còn một đám người khác thì ngồi chẽm chệ trên ghế ở giữa sân diễn võ, đến cả Chu Kỳ Phu cũng chỉ có thể đứng bên cạnh họ.

Đám người đó gồm ba nam một nữ, đều còn khá trẻ, nhưng ai cũng để mắt trên trán, cao ngạo vô cùng, cứ như những thành viên đang quỳ xung  quanh họ chỉ là kiến cỏ, chẳng đáng để nhắc đến.

“Chu trưởng lão, chúng tôi đợi thêm mười lăm phút nữa, nếu Ngô Bình vẫn không đến thì lần kiểm tra này xem như thất bại, chúng tôi sẽ quay về báo cáo ngay”. Một người đàn ông mặc áo vàng trong số đó nói.

Chu Kỳ Phu nói với vẻ mặt khó coi: “Các vị, Ngô Bình ở cách đây mấy trăm dặm, không thể nào đến được trong thời gian ngắn, xin hãy đợi thêm chút nửa.

Người đàn ông áo vàng bình thản nói: “Xin lỗi, chúng tôi không rảnh đợi chờ một người không tên tuổi”.

Chu Kỳ Phu chau mày, nói: “Theo lý mà nói, Ngô Bình đã lĩnh hội được ba loại bí kỹ thì đã có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền”.

Người đàn ông áo vàng nói: “Có phải lĩnh hội được ba loại bí kỹ hay không thì chúng tôi còn phải kiểm tra, không thể các ông nói sao thì nghe vậy được. Dù sao thì Liên Sơn Tông cũng chỉ có hơn ba trăm đệ tử chân truyền, hơn nữa mỗi năm chỉ tăng thêm không quá năm người, mỗi một vị trí đều vô cùng quý giá”.

Anh ta nói đến đây thì nhìn đồng hồ, cười, nói: “Xem ra cậu ta không kịp đến rồi, chúng ta chuẩn bị quay về tông môn thôi”.

Ngô Bình: “Các anh nôn nóng gì chứ, chẳng phải tôi đã đến rồi sao?”

Lúc này, Ngô Bình bước vào từ cửa chính, người trong võ quán nhìn thấy cậu thì đều ngước mặt, mỉm cười.

Chu Kỳ Phu cũng thở phào, nói: “Ngô Bình, mấy vị đây là sứ giả được tông môn phái đến, muốn kiểm tra xem cậu có thiên phú thật không”.

Ngô Bình bình thản nói: “Vậy thì mau kiểm tra đi, tôi bận lắm, không có thời gian nói tào lao đâu”.

Người đàn ông áo vàng chau mày, nói: “Cậu là Ngô Bình sao? Cậu nói cậu đã học được ba loại bí kỹ có thật không?”

Ngô Bình: “Xạo đó”. Người đàn ông áo vàng ngơ người, sau đó cười lớn, nói với Chu Kỳ Phu: “Chu trưởng lão, giờ thì lộ

rồi nhé, tự cậu ta đã nhận là xạo rồi”.

Chu Kỳ Phu nhìn sang Ngô Bình, khó xử hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngô Bình: “Bút ký Liên Sơn đã ghi lại ba bộ công pháp giai đoạn, bảy loại tuyệt học, chín loại bí kỹ, ba loại thần thông. Tôi học được bốn loại tuyệt học, chín loại tuyệt kỹ, còn luyện được một bộ công pháp”.

Những thứ đó đều do cậu tự tu luyện sau này, vẫn chưa nói với Chu Kỳ Phu.

Mấy người của Liên Sơn Tông đều ngây ra, một mình cậu học được mười bốn món? Sao có thể chứ”.

Người đàn ông áo vàng sầm mặt, nói: “Chuyện này không đùa được đâu, nếu cậu dám bốc phét lung tung thì sẽ chết thê thảm đó”.

Ngô Bình: “Đó là do tôi chưa muốn luyện, nếu không thì cả hai mươi hai món tôi đều có thể biết hết”.

Mấy người đó không tin, một người đàn ông áo xanh cười khẩy, nói: “Đừng bốc phét nữa, cậu hãy biểu diễn những gì cậu học được đi”.

Ngô Bình: “Chẳng phải các anh muốn dùng cổ pháp gì đó để kiểm tra sao?Tôi học được bao nhiêu loại không liên quan đến các anh, hoàn thành bài kiểm tra trước đã”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play