Ngô Bình nói: “Xin lỗi, để có được hiệu quả nhanh hơn, tôi chỉ có thể làm như thế”.
Sau đó, Tô Thanh Quả liền cảm thấy có một luồng sức mạnh ấm áp truyền vào trong cơ thể, cơ thể của cô ấy bắt đầu thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Một lúc lâu sau, Tô Thanh Quả cảm thấy ngực của mình trở nên to hơn, trước đó, size ngực của cô ấy là C, nhưng giờ đã lớn đến D, lớn hơn một vòng. Ngoài ra, cô ấy còn cảm thấy có một luồng sức mạnh đang chạy khắp người mình.
Sau cùng, mắt tối sầm, cô ấy ngất xỉu.
Đến khi Tô Thanh Quả tỉnh lại thì trời đã tối, cô ấy ngồi bật dậy và nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi đọc sách ở gần đó.
Ngô Bình thấy cô ấy đã tỉnh lại thì cười, hỏi: “Tô Thanh Qủa, cảm giác thế nào?”
Cảm giác đầu tiên của Tô Thanh Quả là đói bụng, cô ấy đứng dậy soi gương thì phát hiện tóc mình đã trở nên đen mượt, mặt mày cũng không vàng vọt nữa mà trở nên trắng hồng. Cơ thể cô ấy cũng không còn khó chịu nữa, không ho, không tức ngực, không buồn nôn, tóm lại là cô ấy cảm thấy rất khỏe.
Cô ấy vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, thế là cô ấy bước đến trước mặt Ngô Bình, cung kính hành lễ: “Cảm ơn”.
Ngô Bình cười, nói: “Ầy, đều là bạn học cả, đừng khách sáo, chắc cậu đói rồi nhỉ? Đi, tôi mời cậu ăn cơm.
Hai người họ đến nhà hàng, Ngô Bình gọi bốn món và một món canh, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Ngày mai phải thi đại học rồi, chúc cậu thi đỗ đại học Thần Kinh”.
Sau khi Tô Thanh Qủa biết ngày mai Ngô Bình phải thi đại học thì đã chúc mừng trước.
Ngô Bình: “Tôi thấy cậu ở thư viện và cũng xem đề tham khảo, chỉ bằng cùng tham gia đi?”
Tô Thanh Quả cười, nói: “Tôi không đăng ký, không thể tham dự đợt này được”.
Ngô Bình: “Tôi có thể đăng ký giúp cậu”. Tô Thanh Quả ngây ra: “Thật sao?” Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Tô Thanh Qủa suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng, nói: “Vậy được, tôi cũng tham gia thi”.
Thế là Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, nửa tiếng sau, Tô Thanh Qủa đăng nhập vào hệ thống thì thấy mình đã được đăng ký thành công.
Ngô Bình nói: “Bây giờ cậu không còn bị môi trường ảnh hưởng nữa, trí lực tốt hơn trước gấp nhiều lần, việc thi đại học nhất định không thành vấn đề. Về nhà tập trung ôn luyện, mai gặp lại nhé”.
Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả về nhà xong thì về nhà gặp bố mẹ. Mọi người trong nhà đã biết cậu muốn thi đại học, ai cũng rất có lòng tin với cậu.
Ngô Bình vừa về đến nhà thì thấy trên bàn bày rất nhiều thức ăn, Hàn Băng Nghiên đang ngồi nói nói cười cười với Dương Quế Chi.
Dương Quế Chỉ thấy cậu về thì cười, nói: “Tiểu Bình, sao về trễ thế? Băng Nghiên đợi con cả buổi trời rồi”.
Ngô Bình nói: “Có chút chuyện, mọi người đã ăn chưa ạ?”
Dương Quế Chỉ: “Mọi người đang đợi con về”.
Thật ra Ngô Bình đã ăn rồi nhưng cậu vẫn ngồi vào bàn, tùy tiện ăn thêm chút nữa.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, ngày mai phải thi rồi, nhất định anh sẽ đậu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó là đương nhiên”.
Nhưng Hàn Băng Nghiên lại hơi buồn, cô ấy thở dài, nói: “Anh Bình, sau khi khai giảng anh sẽ phải đến đại học Thần Kinh, còn em thì không biết thế nào”.
Ngô Bình an ủi: “Không sao, có thời gian anh sẽ thăm em. Em có thời gian cũng có thể đến Thần Kinh tìm anh”.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, nghe nói ở Thần Kinh, ai cũng là nhân vật lớn lợi hại, anh đến đó nhất định đừng có tùy tiện đắc tội với người ta đớ”.