Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngô Bình quyết định rời khỏi nơi này. Trước khi đi, cậu gặp Tuyết Vũ một lần. Cô ta còn có chuyện cần giải quyết nên tạm thời không thể đi cùng với Ngô Bình.
Vì thế, ngày trong hôm đó, Ngô Bình đã dẫn theo Hàn Băng Nghiên rời khỏi thành phố Tây Hải.
Lần này trở về, cậu không đi máy bay hay tàu mà thi triển Ngũ Hành Độn Địa Thuật, vài tiếng đã về đến Trung Châu. Nó đi qua đi lại cực kỳ tiện khiến Hàn Băng Nghiên kinh ngạc cười hớn hở.
Hai người về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một bà lão ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có một đôi bố con chính là bà nội và chú Ngô Cường của Ngô Bình cùng con trai Ngô Soái của ông ta.
Vóc dáng Ngô Soái rất cao, mới 15 tuổi đã cao gần bằng Ngô Bình. Cậu ta bỏ học từ lâu ra đời lăn lộn, trên tay xăm một cái đầu hổ.
Ngô Cường thấy Ngô Bình về thì đứng dậy cười hỏi: "Tiểu Bình về rồi à? Thi đấu sao rồi?"
Ngô Bình cau mày: "Sao các người lại ở đây?"
Ngô Cường cười nói: "Chẳng phải là do chú và bà nội nhớ các cháu quá nên mới tới đây xem sao. Kết quả chú hai quá nhiệt tình, cứ bảo chúng tôi ở chơi vài ngày".
Đương nhiên là Ngô Bình không tin một câu
nào của ông ta cả, hỏi: "Bố tôi đâu?"
Ngô Cường cười nói: "Chú hai không thoải mái nên đang nghỉ ngơi ở trong phòng".
Ngô Bình không để ý đến ông ta, đi đến phòng đọc sách. Trong phòng, Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ nằm trên giường, đầu bị băng, có vẻ là bị thương ngoài da.
Ngô Bình cau mày: "Bố, bố bị thương?"
Ngô Đại Hưng thấy con trai về thì vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu Bình, sao con về mà không báo với bố một tiếng".
Ngô Bình: "Bố, con hỏi sao bố bị thương".
Ngô Đại Hưng thở dài đáp: "Ngô Soái tuổi trẻ nông nổi, không cẩn thận đẩy bố một cái".
Ngô Bình híp mắt lại nói: 'Là Ngô Soái đánh bố hả!"
Ngô Đại Hưng cười khổ nói: "Bà nội và chú con đến muốn bố sắp xếp một công việc cho chú con và Ngô Soái. Mà con cũng biết, bố đâu có quản lý công ty đâu nên đã từ chối. Kết quả, hai bên lập tức cãi nhau, bố nói hơi nặng, Ngô Soái dưới cơn tức giận đã ra tay".
Ngô Bình im lặng đi ra ngoài, bước đến trước mặt Ngô Soái, lạnh lùng nói: "Ngô Soái, cậu ghê gớm thật đó, dám đánh bố tôi".
Ngô Soái trợn mắt, tuy Ngô Bình lớn hơn nhưng trước giờ cậu ta vẫn chẳng coi cậu ra cái gì, hung hăng nói: "Tao đánh đó thì sao!"
Cậu ta nói xong bèn đứng lên, cao ngang ngửa Ngô Bình, hơn nữa cơ thể cũng vạm vỡ hơn một chút.
Ngô Bình nhướng mày: "Bố mẹ cậu mặc kệ cậu, vậy để tôi dạy cậu!"
Ngô Soái nổi giận, vươn tay đẩy Ngô Bình. Song, khi tay cậu ta vừa đụng vào cậu đã như bị trăm cây kim đâm vào, đau đến nỗi phải hét lên một tiếng.
Ngô Bình bật dậy hỏi: "Tiểu Soái, sao vậy?”
Ngô Soái vừa sợ vừa khó hiểu nói: "Bố, tay con đau quá, dường như có mấy trăm cây kim chui vào trong xương vậy! Đau chết con rồi!", cậu ta nói xong thì nhảy cẵng lên.
Ngô Cường vừa tức vừa sợ, chỉ vào mũi Ngô Bình quát: "Thứ lòng lang dạ sói, sao có thể đánh em trai chứ!"
Ngô Bình cười lạnh: "Rõ ràng là cậu ta đánh tôi, tôi còn chưa đánh lại thì sao lại nói là đánh cậu ta được?"
"Đau chết con rồi!", Ngô Soái vung vẩy hai tay bật khóc.
Bà nội và Ngô Cường đều hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Mau dẫn cậu ta đến bệnh viện đi".
"Đúng vậy, đi bệnh viện!", Ngô Cường lập tức kéo Ngô Soái ra ngoài, bà nội lo lắng cũng vội vàng đi theo.
Hàn Băng Nghiên thấy ba người kia rời đi thì lè cái lưỡi xinh xắn nói: "Anh Bình, bọn họ đến làm gì vậy?"
Ngô Bình: "Đừng để ý đến họ, sau này họ không dám đến nữa đâu”.
Cậu quay về phòng đọc sách xử lý miệng vết thương cho Ngô Đại Hưng rồi hỏi: "Bố, mẹ đâu?"