Trương Kiếm Thu không muốn trả lời, nhưng miệng thì lại thốt ra: “Hại chết bảy mươi lăm người”.
“Sau khi hại chết những người đó rồi chia tài sản của họ sao?”, Ngô Bình hỏi.
Trương Kiếm Thu: “Đúng vậy, cướp hết tài sản trên người họ rồi xóa đi ký ức của họ”.
Ngô Bình hỏi: “Những thứ các anh cướp được bấy lâu nay đều mang theo bên người sao?”
Trương Kiếm Thu nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ tin chính mình, không tin người khác, mọi thứ đều phải mang theo bên mình”.
Ngô Bình tìm thấy một chiếc nhãn trên người Trương Kiếm Thu, đấy là pháp khí chứa đồ, không gian bên trong rất lớn. Hơn nữa, trong chiếc nhãn còn chứa đầy đồ, tất cả đều là những thứ Trương Kiếm Thu giết người cướp được những năm gần đây.
Ngô Bình lại tìm thấy pháp khí chứa đồ tương tự trên xác của những người còn lại. Cậu không khách sáo, chuyển hết vào trong túi của mình.
Ngô Bình soát hết đồ xong thì tung một chưởng chết Trương Kiếm Thu, sau đó đi tìm bố mẹ mình và Hàn Băng Nghiên, dẫn họ rời khỏi đó.
Ở đó có mấy chiếc xe, Ngô Bình chọn chiếc xe địa hình trong số đó rồi lái ra quốc lộ, trở về khách sạn.
Ngô Đại Hưng không nói gì, mãi đến lúc này mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Bình, đã giải quyết xong hết chưa?”
Dù sao cũng là con trai mình, mặc dù Ngô Đại Hưng không hiểu nhưng vẫn biết con trai mình là người rất lợi hại, không phải người mà ai cũng có thể động đến.
Ngô Bình: “Bố, đã giải quyết xong hết rồi. Bố và mẹ không hoảng sợ chứ?”
Ngô Đại Hưng cười, nói: “Nói thật, bố không sợ, thậm chí đến cả Băng Nghiên cũng không sợ, vì mọi người đều biết nhất định con sẽ đến cứu”.
Ngô Bình gật đầu: “Không sai, có con ở đây thì không cần phải sợ”.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, lúc nào chúng ta về?”
Ngô Bình: “Đợi họ thi xong thì chúng ta sẽ về. Thời gian này anh đưa em đi chơi hết các nơi ở thành phố Tây Hải”.
Hàn Băng Nghiên: “Thôi được, dù gì thì ở thành phố Tây Hải cũng không quen như ở Trung Châu của chúng ta”.
Ngô Bình nói với Ngô Đại Hưng: “Bố, mai bố với mẹ về Trung Châu đi”.
Ngô Đại Hưng: “Ừ, mai bố mẹ về Trung Châu, con và Băng Nghiên ở lại chơi thêm vài ngày”.
Mấy người Ngô Bình đi được nửa tiếng đồng hồ thì một người đàn ông và một người phụ nữ vào nhà xưởng, đấy là Diệp Ngưng Băng và Gia Cát Truyền Nhất.
Lúc Diệp Ngưng Băng nhìn thấy những cái xác trên mặt đất thì tròng mắt liền co lại, cô ta thở dài, nói: “Lợi hại thật, những người này chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta giết chết rồi”.
Gia Cát Truyền Nhất: “Sao hả? Có phải cậu ta lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của cô không?”
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Đúng là rất lợi hại, rõ ràng bọn Trương Kiếm Thu có rất nhiều thủ đoạn nhưng lại không có cơ hội dùng đến”.
Gia Cát Truyền Nhất: “Trước mặt cao thủ thì họ không thể nào có cơ hội dùng thủ đoạn được. Hừ, đám ngu xuẩn này, chọc ai không chọc lại chọc đến cậu ta, đáng đời”.
Diệp Ngưng Băng thở dài: “Dù gì cũng từng hợp. tác, anh cũng vô tình quá”.
Gia Cát Truyền Nhất bình thản nói: “Cái này không gọi là vô tình, mà là lý trí. Cô nên cảm ơn tôi, nếu không nhờ tôi nhắc nhở thì cô cũng sẽ như bọn họ, trở thành một cái xác lạnh”.
Diệp Ngưng Băng: “Không cần anh nói tôi cũng rút lui”.
Gia Cát Truyền Nhất: “Ô? Lý do cô rút lui là gì?”
Diệp Ngưng Băng: “Giác quan thứ sáu. Chẳng phải anh cũng vậy sao?”
Gia Cát Truyền Nhất gật đầu: “Cô có được trực giác chứng tỏ vận may của cô không tồi”.
Diệp Ngưng Băng: “Tiếp theo nên làm thế nào?
Những người này bị giết thì nhất định những thành viên còn lại sẽ tiếp tục điều tra Ngô Bình”.