Ngô Bình cau mày, thực lực của Hướng Chấn Minh rất mạnh, ai có thể đánh ông ta bị thương?
Cậu vốn không định hỏi, chỉ là thấy dáng vẻ lo lắng âu sầu của Tuyết Vũ thì không khỏi mủi lòng, ngẫm nghĩ một lát bèn nói: "Cô ra ngoài chờ tôi đi".
"Cảm ơn cậu!", Tuyết Vũ vội vàng nói.
Sau đó, Ngô Bình nói với các đội viên: "Tuy trận đấu kế tiếp tôi không tham gia, nhưng vẫn sẽ sát cánh bên mọi người".
Huấn luyện viên biết Ngô Bình đã quyết định nên đành phải nói: "Vậy cô sẽ nói với bên ngoài là em bị thương nên không thể tham gia trận đấu kế tiếp".
Ngô Bình gật đầu: "Kế tiếp, chäc Lâm Tôn sẽ không thi đấu nữa nên áp lực của các cậu sẽ vơi đi rất nhiều".
Lúc này, Diệp Ngưng Băng cũng đến chào hỏi: "Ngô Bình, chúc mừng cậu".
Ngô Bình: "Tôi giúp cậu thắng tiền, cậu đúng là nên cảm ơn tôi".
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được, tối tôi mời, hy vọng cậu có thể đến. Chúng ta lưu số nhé, đến lúc đó tôi cũng tiện thông báo cho cậu”.
Ngô Bình: "Được".
Cậu bảo Hàn Băng Nghiên về khách sạn trước rồi gọi Tuyết Vũ cùng đi đến Tiên Vương Môn.
Trong một tòa nhà im lặng ở Tiên Vương Môn, Hướng Chấn Minh ngồi trên một chiếc ghế mây, mặt mày xám ngoét, ngoài da có một lớp màng màu xám trắng như mạng nhện, còn có một vài con sâu nhỏ xíu không ngừng bò ra từ trong lỗ tai và hốc mắt ông ta rồi bò tới bò lui trên người.
Xung quanh có rất nhiều thành viên của Tiên Vương Môn đang đứng, nhưng cũng không dám đến gần. Hướng Chấn Minh vậy mà vẫn hết sức bình tĩnh, thấy Ngô Bình bèn nói: "Cậu Ngô, mong cậu thông cảm cho tôi không thể đứng dậy chào đón”.
Ngô Bình cau mày hỏi: "Ông bị sao vậy?"
Hướng Chấn Minh đáp: "Ngày xưa, Tiên Vương Môn chúng tôi có đắc tội một gã cổ sư, người nọ ghi hận trong lòng nên vẫn muốn trả thù. Hôm nay, cuối cùng gã cũng tìm được cơ hội và hạ cổ tôi!"
Trước đó, Ngô Bình cũng đã biết rất nhiều tri thức về y thuật, đi lên vài bước quan sát một lát rồi nói: "Đây là cổ ăn gan, chuyên ăn gan người và tiết ra chất độc. Người trúng loại cổ này, trong vòng ba ngày sẽ chết một cách cực kỳ thê thảm, thường có rất nhiều người không chịu nổi, chỉ có thể tự sát".
Hướng Chấn Minh mặt mày lạnh nhạt nói: "Người rồi cũng sẽ chết. Chỉ là trước khi chết, tôi muốn gặp cậu Ngô một lần. Cậu Ngô, không biết cậu suy nghĩ thế nào rồi?"
Xem ra, Hướng Chấn Minh vẫn hy vọng Ngô Bình gia nhập vào Tiên Vương Môn.
Ngô Bình nói: "Có gia nhập hay không thì bỏ qua một bên trước đó. Nhưng tôi có thể nói cho ông là ông sẽ không chết".
Cậu nói bèn giơ tay phải đặt lên đầu Hướng Chấn Minh, tụng bí chú đuổi cổ. Thoáng chốc, trong mắt mũi miệng và lỗ tai của Hướng Chấn Minh liên tục có sâu chui ra, chúng vừa ra đã bị bí chú giết chết.
Ba phút sau, trong cơ thể ông ta đã không còn sâu chui ra nữa. Ngô Bình viết một đơn thuốc nói: "Tìm một người đi bốc thuốc đi".
Lúc này, Hướng Chấn Minh vô cùng suy yếu, nhưng lại cảm giác được trong người không còn sâu nữa. Ông ta lập tức sáng mắt lên nói: "Không ngờ y thuật của cậu Ngô cũng tốt như vậy".
Ngô Bình: "Cơ thể ông bị tổn hại rất nặng, cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn".
Hướng Chấn Minh gật đầu: "Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ. Tôi đã thông báo cho các thành viên trong tcm trở về cùng nhau đối phó cổ sư rồi".