Thuyền nhỏ của đối phương cũng dừng ở trước Tiên Vương Đồ, xung quanh mỏm đá xuất hiện xoáy nước khổng lồ, chiếc thuyền nhỏ không thể nào. dừng lại được, người chèo thuyền chỉ đành không ngừng chèo, để giữ thuyền được cân bằng.
“Cậu chủ, Tiên Vương Đồ này có ý nghĩa gì?”. Người chèo thuyền hỏi.
Lâm Tôn quan sát Tiên Vương Đồ vài phút rồi nói với vẻ mặt thất vọng: “Nghe nói người có ngộ tính sẽ nghe thấy tiên vương trong tranh giảng kinh, nhưng tôi không có cảm giác gì cả, lẽ nào ngộ tính của tôi vẫn chưa đủ?”
Người chèo thuyền cười, nói: “Cậu chủ, cậu có tư chất hơn người, sao ngộ tính lại không đủ được. Nhất định những điều đó điều là lời đồn, không thể tin là thật”.
Lâm Tôn: “Lời đồn đãi nó tiên vương trên bức tranh này là hình ảnh phản chiếu tâm linh của đại năng cảnh giới Hỗn Độn, bên trong chứa tuyệt học: tối cao. Đáng tiếc tôi không có duyên với tuyệt học tối cao”.
Gần đó, có một ngọn hải đăng, trên hải đăng có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đang liên tục quan sát tình hình xung quanh Tiên Vương Đồ, ông ta bỏ qua Lâm Tôn, nhìn theo Ngô Bình đang rời đi.
Ông ta liền lấy máy bộ đàm ra, kích động nói: “Gia chủ, lúc nấy có một chiếc thuyền nằm yên trước Tiên Vương Đồ, người trên thuyền nhìn chằm chăm vào Tiên Vương Đồ chín mươi sáu phút”.
“Bọn họ sắp sửa lên bờ rồi, một nam một nữ, người nam mặc đồ thể thao màu trắng phối xanh dương, cao tầm một mét chín”.
Mặt khác, Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên đã lên bờ, đến phố ẩm thực gần đó tìm một quán nhỏ và gọi vài món ăn.
Ngô Bình vừa ngồi xuống thì có một người trung niên bước nhanh đến, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm ai đó. Bỗng dưng, ông ta nhìn về phía Ngô Bình, sau đó mỉm cười và ngồi xuống bàn bên cạnh rồi cũng gọi vài món ăn.
Ông ta gọi món xong thì cười, nói: “Cậu bạn, hai người là người nơi khác đến du lịch sao?”
Ngô Bình: “Đi ngang qua đây nên đến Tây Hải xem thử”.
Người trung niên: “Vậy nhất định hai người phải đến xem Tiên Vương Đồ”.
Ông ta vừa nhắc đến Tiên Vương Đồ thì Hàn Băng Nghiên liền cười nói: “Chúng tôi đã xem rồi, còn đứng ngây ra nhìn nó hơn một tiếng đồng hồ nữa”.
Mắt người đàn ông sáng lên, ông ta cười, nói: “Nhìn hơn một tiếng đồng hồ sao? Hai người thật kiên trì đấy”.
Sau đó, ông ta lại nói: “Tôi nghe nói có người có thể nghe được tiên vương trong Tiên Vương Đồ giảng kinh, cậu em, cậu cũng đã nghe được rồi chứ?”
Ngô Bình nghe ông ta nói vậy thì liền hứng thú, cậu gật đầu, nói: “Không sai, tôi thấp thoáng nghe được tiếng giảng kinh”.
Người đàn ông run run hỏi: “Cậu em, vậy cậu nhớ được bao nhiêu câu kinh? Tôi nghe nói nhớ được càng nhiều kinh thì chứng tỏ người đó càng có phúc”.
Thật ra Ngô Bình đã nhớ hết toàn bộ bài kinh, có điều, cậu cảm thấy người trung niên này hỏi quá nhiều nên cố ý nói: “Cũng không nhớ được bao nhiêu, bảy tám câu thôi”.
Người đàn ông giật mình, đứng bật dậy, nói: “Cậu em, tôi có mở một quán rượu ở phía trước, tôi cảm thấy rất mình có duyên với cậu, hay là chúng ta đến đó ngồi một lát?”
Hàn Băng Nghiên nói: “Không cần đâu, cảm ơn. Chúng tôi đã gọi món xong rồi”.
Người đó cười nói: “Cô gái, mấy món cô gọi là do người vùng ngoài làm, không chuẩn vị, đến chỗ của tôi đi, chỗ tôi có món ngon đúng điệu nhất của Tây Hải”.
Hàn Băng Nghiên động lòng, hỏi: “Ông chú à, thật không? Không lừa chúng tôi đấy chứ?”
Người đàn ông cười haha: “Hai người đến rồi sẽ biết”.
Hàn Băng Nghiên nhìn sang Ngô Bình, Ngô Bình nghĩ dù sao thì cũng là đi chơi nên liền nói: “Vậy thì làm phiền ông chú rồi”.
Sau đó, hai người họ đi theo người đàn ông, họ đi được hơn một trăm mét thì ghé vào trong một quán rượu với phong cách cổ xưa, quán rượu đó không quá to, nhưng vào trong mới biết bên trong cực kỳ rộng.
Họ băng qua hai cái sân nhỏ, một vườn hoa thì đến một rừng trúc tím, trong rừng trúc có xây một lầu nhỏ, rất trang nhã.
Người đàn ông mời hai người họ lên lầu rồi dặn dò người làm chuẩn bị thức ăn.
Ngô Bình nhìn không gian xung quanh không †ồi thì cười, hỏi: “Chỗ này không giống quán rượu nhỉ?”
Người đàn ông đứng dậy, cung kính hành lễ với Ngô Bình: “Hướng Chấn Minh ra mắt công tử”.
Đối phương đột nhiên hành lễ lớn khiến Ngô Bình rất bất ngờ, cậu vội nói: “Không dám nhận”.
Hướng Chấn Minh nghiêm túc nói: “Công tử, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là môn chủ Tiên Vương Môn”.