Sắc mặt huấn luyện viên khá khó nhìn, cô ấy đã từng gặp tình huống tương tự vài năm trước nên biết loại chuyện này rất khó giải quyết.

Ngô Bình đi tới hỏi: “Huấn luyện viên, em đi với côi”

Huấn luyện viên do dự: “Em nghe thấy rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu em đoán không sai thì đám người kia muốn thu lợi từ trận đấu bóng, vì vậy muốn thông qua chúng ta khống chế tỷ số trận”.

Huấn luyện viên: “Cô biết chuyện này, cũng đã gặp phải trước kia

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, trước kia mọi người xử lý thế nào?”

Huấn luyện viên cười khổ: “Còn làm gì được nữa? Hợp tác với họ thôi, mấy tay đầu sỏ bản địa này thì chúng ta không thể chọc vào đâu em à”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đám người này đúng là coi thường pháp luật”.

Huấn luyện viên: “Pháp luật là để người thường tuân thủ chứ họ không cần”.

Cô ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, em phải thi đấu cho tốt, chuyện này cứ để thầy cô giải quyết”. 

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, em sẽ giải quyết chuyện này, hãy tin eml”

Huấn luyện viên thấy dáng vẻ Ngô Bình chân thành thì đành gật đầu: “Cũng được, chúng ta cùng đi”.

Mười lăm phút sau, Ngô Bình và huấn luyện viên cùng một thầy giáo khác theo đội tới quán trà đối diện khách sạn. Họ vừa ngồi xuống thì một người đàn ông xăm hình rồng hổ, mặc áo ca rô, chân mang dép lê, trên người toát ra khí chất vô lại xuất hiện.

Ngô Bình: “Các người muốn sao?”

Người đàn ông đánh giá Ngô Bình: “Ranh con, cậu là ai?”

Huấn luyện viên lên tiếng: “Cậu ấy là cầu thủ xuất sắc nhất đội chúng tôi!”

Người đàn ông gật đầu: “Vậy cũng được, cậu có thể kiểm soát trận đấu nên sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ tham gia vào việc này thôi!”

Năm phút trôi qua, một thanh niên đeo đầy khuyên trên lỗ tai, mặt trang điểm màu khói đi tới, người đàn ông xăm trổ vội nhường chỗ, nịnh nọt cười: “Thiếu bang chủ tới rồi ạ!” 

Thiếu bang chủ kia mỉm cười, ngồi xuống rồi chớp mắt với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên Chu, để cô chờ lâu quái”

Huấn luyện viên Chu nói: “Thiếu bang chủ tìm tôi có việc gì?”

Thiếu bang chủ châm một điếu thuốc: “Ngày mai các vị phải thi đấu, đầu tiên là vòng loại, dựa theo tin tức chúng tôi tìm hiểu được thì thực lực trường các vị rất mạnh, có lẽ sẽ đánh bại đối thủ, tiến vào vòng đấu điểm thứ hai. Vòng đấu điểm thì ít nhất phải chơi với hai mươi trường, trong đó có vài trận tôi cần các vị phối hợp, mỗi lần hợp tác như thế thì sẽ trả một khoản phí trà nước cho mọi người”.

Ngô Bình: “Chúng tôi có thể thi đấu bình thường rồi giành quán quân, không có hứng thú với phí trà nước gì đó”.

Thiếu bang chủ nhíu mày: “Nhóc con này là ai?”

Người đàn ông xăm trổ: “Thiếu bang chủ, đây là thành viên quan trọng nhất đội!”

Thiếu bang chủ mỉm cười: “Thanh niên nên dễ kích động quá, có lẽ cậu nên bàn bạc với huấn luyện viên của mình một chút”. 

Ngô Bình đứng lên: “Huấn luyện viên, chúng ta đi thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play