Ngô Bình không có trả lời ngay mà nói: "Vương gia, quân Trấn Đông thuộc sự quản lý của ông hả?"

Đông Vương cười đáp: "Quân Trấn Đông có năm quân đoàn, quân đội của tôi chỉ là một trong số đó thôi. Thực ra, trước khi tôi được phong Vương thì còn được gọi là năm đại tướng, cùng bốn vị tướng khác. Mà chỉ huy của chúng tôi tên là Ngô Địch!"

Ngô Bình: "Ngô Địch? Cái tên khí phách ghê".

Đông Vương khẽ thở dài nói: "Tiếc là, chỉ huy đã bị ám sát vào ba năm trước, bị thương nặng không trị. Kể từ đó, năm đại tướng chúng tôi đã mất đi người lãnh đạo nòng cốt, chỉ có thể tự mình chiến đấu".

Ngô Bình: "Bệ hạ không cử chỉ huy mới à?"

Đông Vương: "Từng cử hai người, nhưng dù là kinh nghiệm hay khả năng chỉ huy đều kém xa so với yêu cầu. Người đầu tiên ba tháng đã bị rút về, người thứ hai mới nhậm chức được bảy ngày đã chết trên chiến trường. Đương nhiên, quan trọng nhất là năm đại tướng chúng tôi không phục".

Ngô Bình: "Vương gia, e rằng chuyện ông bảo. tôi tham gia vào quân Trấn Bắc không thích hợp cho lắm. Tôi vẫn đang học cấp ba, không có thời gian nhập ngũ". 

Đông Vương cười nói: "Vậy chẳng phải vừa hay luôn à? Cuối tháng sau cậu có thể đăng ký vào học viện quân sự Đại Hạ. Tôi sẽ sắp xếp chương trình học cho cậu nhanh hơn, tranh thủ ba tháng là tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ có được bằng chuyên nghiệp nghiên cứu quân sự. Khi cậu tiến vào học viện quân sự là có thể đến quân đoàn của tôi, lập một số thành tích kiếm cái sĩ quan cấp tá. Đợi cậu tốt nghiệp một cái là có thể làm sĩ quan cấp tướng".

Ngô Bình hỏi: "Tốc độ thắng quân hàm như vậy có phải hơi quá nhanh không?"

Đông Vương: "Đây là tình huống bình thường. Nếu cậu mà lập nhiều công lớn, tôi đảm bảo chẳng mấy chốc cậu sẽ thăng lên làm sĩ quan cấp tướng, thậm chí có thể phong vương phong tướng giống tôi!"

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Vương gia này, hay là vậy đi, sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó tôi có thể vào phục vụ trong quân đội của ông, trải nghiệm thử cuộc sống trong quân doanh".

Đông Vương vui vẻ nói: "Được! Cậu có việc thì trực tiếp tìm Tân Cự Phong, cậu ta biết liên lạc với tôi như thế nào".

Sau khi đưa Đông Vương rời khỏi, Tân Cự Phong mặt đầy hâm mộ nói: "Quán chủ, đây là lần đầu tôi thấy Đông Vương mời người ngoài tham gia vào quân đoàn của mình đó. Xem ra, Đông Vương thật sự để ý cậu!"

Ngô Bình hỏi Tân Cự Phong: "Tôi hỏi anh, các anh đánh với người Phù Tang thế nào, có dùng súng và đại bác như trên tivi không?"

Tân Cự Phong: "Quán chủ, những cao thủ như chúng tôi dù gì cũng là số ít, đa số binh lính đều dùng vũ khí. Đương nhiên, bọn họ cũng trải qua một vài khóa huấn luyện, nhưng dù sao tư chất cũng chỉ nhiêu đó, không thể trở thành cao thủ thật được. Vả lại, một số trận chiến quan trọng thì chúng tôi sẽ cử bộ đội đặc chủng ra chiến đấu với kẻ địch, thường thì thực lực của họ cũng không yếu. Nếu quán chủ tham gia vào quân Trấn Đông, chắc hẳn cũng sẽ bị phân đến đội đặc nhiệm đó".

Ngô Bình gật đầu: "Chuyện này để nói sau đi. Trước mắt, chúng ta phải thuận lợi tiếp quản võ trường Heisei đã".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play