Ngô Bình: "Không sao, cháu nhờ bạn hỏi thử xem, cố gắng không tốn tiền".

Hàn Chí Thành gật đầu: "Nếu không tốn tiền thì đúng là có thể làm". 

Lúc Ngô Bình đưa Hàn Chí Thành về nhà thì bà Hàn cũng đã về, người một nhà hết sức vui vẻ. Hàn Băng Nghiên ôm lấy Ngô Bình: "Anh Bình, cảm ơn anh, em biết ngay anh sẽ cứu được bố em về mài!"

Bà Hàn hỏi: "Chí Thành, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Hàn Chí Thành kể sơ một lượt, bà Hàn cả giận nói: "Hàn Chí Cao kia, để em đi tìm gã!"

Hàn Chí Thành vội vàng kéo bà lại bảo: "Em đừng nhúng tay vào, Tiểu Ngô sẽ giải quyết".

Ngô Bình: "Dì ơi, dì yên tâm, cháu sẽ không bỏ qua cho Hàn Chí Cao. Gã sẽ phải trả giá đắt".

Bà Hàn thở phào, thực ra sao bà lại không hiểu cơ chứ, giờ Hàn Chí Cao đã không còn giống như lúc trước nữa, sở hữu khối tài sản vài chục tỷ, mối quan hệ rộng rãi, đã chẳng phải là người họ có thể chống lại được.

Bà nói với Ngô Bình: "Tiểu Ngô này, chuyện hôm nay cảm ơn cháu. Nếu không có cháu thì hai mẹ con dì cũng chẳng biết làm sao nữa".

Lại nói thêm mấy câu rồi Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên bèn trở lại phòng đọc sách. 

Hàn Băng Nghiên: "Anh Bắc, mấy ngày nay anh không đi học, chủ nhiệm lớp còn hỏi em. Cũng may ngày nào anh cũng phải huấn luyện nên em bảo anh ra ngoài tập luyện, chủ nhiệm mới không nói gì".

Ngô Bình cười: "Anh sẽ nhanh chóng đi học lại thôi. À đúng rồi, em nói bữa tiệc giới kinh doanh tối còn đi không thế?"

Hàn Băng Nghiên đáp: "Bố em bị đánh thành như vậy còn đi thế nào nữa. Ông ấy không đi thì chúng ta cũng không cần đi".

Lúc này, Hàn Chí Thành gõ cửa tiến vào nói: "Băng Nghiên, Tiểu Ngô, tiệc tối nay bố không đi được, các con đi thay bố đi. Dù sao, bố nhận thiệp không đi cũng kỳ".

Hàn Băng Nghiên đành phải nói: "Vâng, bố mau về phòng nghỉ ngơi đi".

Ngô Bình cười nói: "Đi xem cũng không sao. Mục đích họ tổ chức tiệc tối này làm gì vậy?"

Hàn Băng Nghiên đáp: 'À, chính là trao đổi vài thông tin làm ăn, nhưng em cũng chưa đi bao giờ. Có điều, nghe bố nói có rất nhiều nhà kinh doanh dẫn theo con cái mình tham gia, cậu ấm cô chiêu cũng sẽ làm một vài dự án buôn bán”. 

Ngô Bình: "Ừm, vậy chúng ta đến dạo thử, lộ cái mặt rồi về".

Sau đó, Ngô Bình bèn giúp Hàn Chí Thành trị thương. Đến sáu giờ chiều, anh bèn cùng Hàn Băng Nghiên đến bữa tiệc tối kia.

Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm sao ở Trung Châu, hoàn cảnh nơi này vô cùng sang trọng và đẹp đế. Đêm đó, nguyên một lầu của khách sạn đều được bao hết. Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên cầm thiệp mời xuất hiện ở lầu năm.

Sau khi ra khỏi thang mấy, có hai nhân viên phục vụ kính cẩn nói: "Thưa cậu, thưa cô, mời đưa ra thiệp mời”.

Hàn Băng Nghiên đưa thiệp mời ra, hai người kia mới nói: "Mời hai người vào trong”.

Băng qua một cái hành lang rồi tiến vào một đại sảnh rộng lớn, bên trong bày đủ loại rượu và món ăn, có khoảng bảy, tám mươi người đang ở trong. Họ tứm năm tụm ba trò chuyện vui vẻ, ai cũng vô cùng quen thuộc.

Hai người đi vào đại sảnh thì có mấy người gần đó nhìn sang, nhưng có vẻ không biết Hàn Băng Nghiên nên chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi. Thương nhân coi trọng tiền tài nên chắc chắn sẽ có ấn tượng với những nhân vật quan trọng. Nếu Hàn 

Băng Nghiên là con gái của ông lớn nào đó thì đương nhiên họ có thể lập tức nhận ra ngay rồi.

Hàn Băng Nghiên bị nhiều người nhìn chằm chằm vẫn vô cùng bình tĩnh tự tin.

Lúc này, một thanh niên khoảng hai mươi, mặc một bộ tây trang màu xám chậm rãi bước tới cười nói: "Băng Nghiên, chúng ta lại gặp nhau rồi".

Hàn Băng Nghiên thấy người này thì ngẩn ra sau đó bèn nhớ lại thân phận của anh ta, vội nói: "Anh Hồ! Không ngờ anh cũng đến".

Cậu ấm họ Hồ này có vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, cao một mét chín, gương mặt có thể nói là anh tuấn. Anh ta cười hỏi: "Ông Hàn không tới ư?”

Hàn Băng Nghiên đáp: "Cơ thể bố không được khỏe nên tôi đến thay".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play