Cổ Thanh Liên vô cùng kinh ngạc: “Bảo bối của tổ tiên tôi nằm ở đây sao?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi sắp tìm ra nó”.

Cổ Thanh Liên chớp mắt: “Em trai, nếu như cậu có thể tìm thấy thì bảo bối đó sẽ thuộc về cậu”.

Ngô Bình cười, nói: “Chị làm như vậy chẳng phải sẽ khiến nhà họ Cổ thiệt thòi sao?”

Cổ Thanh Liên bình thản đáp: “Không phải ai cũng có thể nắm giữ bảo bối tốt, bảo bối trong tay người có duyên sẽ có ích, còn trong tay người không duyên thì chỉ khiến họ rước họa vào thân. Hơn nữa, nếu bảo bối này thật sự có thể giúp được người đời sau thì tổ tiên đã giao nó cho con cháu của mình từ lâu rồi, việc gì phải cố tình giấu ở đây chứ?”

Ngô Bình cười, nói: “Chị thật thông minh, hiểu được bản chất rất nhanh. Không sai, nếu như thứ này được giữ ở nhà họ Cổ mà nhà họ Cổ lại không đủ sức giữ nó thì nó sẽ là vật không may mắn”.

Cổ Thanh Liên: “Em trai, tìm đồ trước đã”. Ngô Bình đi một vòng quanh sân, cuối cùng đo bằng bước chân và nhanh chóng đến mảnh đất phía đông sân. Cậu lấy một cái xẻng ở bên cạnh rồi bắt đầu đào. Cậu đào được tầm mười mét thì tìm thấy một túi đồ bằng da thú. Da thú đó rất kỳ quái, có thể ngăn cách thần niệm, thần niệm không thể nào phát hiện ra nó.

Cậu mở tấm da thú ra thì thấy bên trong có một tấm kính màu tím với một mặt nhãn và một mặt khắc đầy tiên phù.

Ngô Bình không quan sát kỹ mà cất tấm kính vào huy hiệu ngay, sau đó nhanh chóng lấp đất lại, giãm chặt.

Cổ Thanh Liên khẽ hỏi: “Em trai, thứ lúc nãy là?”

Ngô Bình: “Ừ, đó là kính Lăng Thiên, là một bảo vật cực kỳ có giá trị”.

Cổ Thanh Liên cười, nói: “Hi vọng nó có thể giúp ích cho cậu”.

Ngô Bình: “Chị, tôi đã lĩnh hội được truyền thừa của tổ tiên nhà chị, bây giờ tôi sế dạy nó cho chị”.

Sau đó, cậu thi triển bí chú tâm truyền, truyền thụ hết những gì mình lĩnh hội được cho Cổ Thanh Liên.

Cổ Thanh Liên nhanh chóng nhận được toàn bộ truyền thừa của tổ tiên nhà họ Cổ, cô ta vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thì ra truyền thừa của tổ tiên lại  mạnh đến thế, những gì tôi học được trước đây nhiều lắm cũng chỉ được hai ba phần trăm thôi”.

Ngô Bình cười, nói: “Chị Thanh Liên, chị cố gắng tu luyện, nắm được những thứ này trước đã”.

Cổ Thanh Liên: “Vậy tôi có thể truyền thụ nó cho những người khác của nhà họ Cổ không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là được rồi, có điều, tôi khuyên chị nên dạy họ từng chút một, năm thứ nhất dạy họ một phần trước rồi sau đó từ từ tăng dần độ khớ”.

Cổ Thanh Liên như hiểu ra được điều gì, gật đầu, đáp: “Tôi hiểu”.

Ngô Bình: “Vậy tôi về võ quán trước đây, vẫn còn một số chuyện cần xử lý”.

Cổ Thanh Liên: “Ừ”.

Sau đó, cậu lại gặp Cổ Linh Đàm, nói với ông ta là cậu đã dạy những gì mình lĩnh hội được cho Cổ Thanh Liên. Vì vậy, cậu vừa đi khỏi thì Cổ Linh Đàm liền hỏi Cổ Thanh Liên đã học được gì. Từ đó về sau, địa vị của Cổ Thanh Liên ở nhà họ Cổ cũng ngày một cao, đến cả Cổ Linh Đàm cũng phải khách sáo. với cô ta. 

Cuộc thi sát hạch ở võ quán vẫn đang diễn ra, Ngô Bình chủ trì nửa phần sau của cuộc thi. Khi cuộc thi kết thúc, tối đó cậu ngủ lại võ quán. Cậu là chủ võ quán này rồi nên có khu nhà của riêng mình, bày trí rất tinh tế, chiếm diện tích khoảng hơn năm trăm mét vuông với một tòa nhà ba tầng, không gian rất yên tĩnh. Đào Thành và Lam Linh cũng không đi, tối đó họ ngủ lại ở khu nhà của Ngô Bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play