Cổ Thanh Liên: “Bà nội tôi bệnh năng”. 

Ngô Bình lập tức nói: “Tôi về với chị, tôi biết chữa bệnh, không chừng có thể trợ giúp gì đó”.

Cổ Thanh Liên gật đầu.

Đào Thành và Lam Linh ở lại võ quán, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên đi về phía nhà họ Gổ.

Hai người tới trước cửa, bố của Cổ Thanh Liên đã đứng chờ sẵn, ông ta tên Cổ Kiếm Nam, rất có tiếng nói ở nhà họ Cổ. Hiện tại, gia chủ nhà họ Cổ là Cổ Linh Đàm cũng là chú hai của ông ta.

Cổ Kiếm Nam thấy Ngô Bình tới cùng thì trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Cậu Ngô, nếu đã đến thì vào trong ngồi chơi chút đi!”

Cổ Thanh Liên vội hỏi: “Bố, bà nội sao rồi ạ?” Cổ Kiếm Nam: “Vào rồi nói!”

Ba người vào sảnh của nhà họ Cổ, thấy trong này ngồi đầy người, cậu Tô kia cũng có mặt, hơn nữa còn được nhà họ Cổ cho ngồi ghế trên. Trừ cậu Tô còn có vài kẻ không phải người nhà họ Tô đang ngồi ở những vị trí quan trọng.

Hai người vào sảnh, Cổ Hồng Ngọc lạnh lùng nói: “Thằng ranh họ Ngô, cậu thật to gan, dám giả mạo đệ tử của đại tông”. 

Vẻ mặt Ngô Bình lạnh nhạt, cậu liếc nhìn mọi người: “Các người cho rằng tôi giả mạo?”

Cổ Hồng Ngọc cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải?”

Cổ Thanh Liên biết thân phận thật của Ngô Bình, vội nói: “Gia chủ, cậu Ngô thật sự là đệ tử của Liên Sơn Tông, bây giờ đã là chủ võ quán ở thế tục...”

“Đủ rồi!", Cổ Kiếm Nam quát lạnh: “Con câm miệng cho bốt”

Cổ Thanh Liên vô cùng ấm ức: “Bố, những gì con nói đều là thật!”

Cổ Minh Châu cũng có mặt, cô ta cười một cái rồi lắc đầu, đồng thời của mỉa mai Cổ Thanh Liên: “Cổ Thanh Liên, trước đó tôi nói đâu có sai nhỉ? Hai người xứng lắm đó!”. Nói xong cô ta đá lông nheo với cậu Tô.

Cậu Tô lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Bình, trong lòng chỉ hận không thể tung chưởng đánh chết cậu, nhưng vì giữ phong độ thiếu gia của mình nên hắn ta chỉ hừ nhẹ: “Ranh con, ai cho cậu cái gan dám trêu chọc tôi!”

Ngô Bình vẫn vẻ mặt giễu cợt: “Nói đi, các người muốn sao?” 

Cổ Hồng Ngọc lạnh giọng nói: “Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cậu Tô. Không chừng cậu Tô sẽ tha cho cậu một mạng!”

Cổ Kiếm Nam đè lại bả vai Cổ Thanh Liên, kéo cô ta tới trước mặt cậu Tô, trầm giọng nói: “Thanh Liên, nhận lỗi với cậu Tô đi!”

Cổ Thanh Liên: “Bố, con không có lỗi gì để nhận với hắn cải”

Cậu Tô khó chịu trong lòng, chăm chú vào Cổ Thanh Liên, gắn giọng: “Gô tin cậu ta như vậy thì tôi sẽ vạch mặt tên này trước mặt cô rồi lấy luôn mạng chó của cậu ta. Đến lúc đó cô sẽ biết thế nào mới là công tử tiên giới chân chính”.

Hắn ta đứng lên, tiến về phía Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta, khi hai người chỉ cách nhau mười bước, cậu Tô vươn tay túm một cái, bí lực trong lòng bàn tay ngưng tụ thành vuốt ưng màu nâu đồng ập về phía Ngô Bình. Cú trảo này có thể bẻ gãy sắt thép, uy lực kinh người.

Đối mặt với vuốt ưng, Ngô Bình nhanh chóng niệm ra một đoạn bí chú, đỉnh đầu cậu xuất hiện một bóng mãnh hổ cao mấy mét, móng vuốt khổng lồ đánh nát vuốt ưng. Sau đó mãnh hổ nhảy lên, nhào về phía cậu Tô. 

Cậu Tô lập tức cảm thấy được tử vong đang uy hiếp, hắn ta quát to một tiếng, sau đó ngã ngửa ra. Nhưng mãnh hổ rất linh hoạt, nó ập xuống, đè chặt cậu Tô. Dù chưa dùng sức nhưng áp lực to lớn vẫn làm cậu Tô tái mét mặt mày và khó thở.

Tất cả điếng người, cảnh cậu Tô chèn ép Ngô Bình không hề xuất hiện, ngược lại Ngô Bình thì đang dẫm đạp hắn ta trên mặt đất.

Lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, Ngô Bình đi tới, tứm cậu Tô kia lên, môi cong lên nói: “Anh Tô, lần trước không phải anh đã đi rồi sao, còn quay lại làm gì? Chẳng lẽ anh còn ngấp nghé bạn gái tôi?”

Cậu Tô cũng không ngu, hắn ta biết tình báo đã xảy ra vấn đề, thực lực của kẻ trước mặt quá mạnh, chắc chẳn không phải là thân phận tầm thường.

Hắn ta lập tức gượng cư: âu Ngô, vừa rồi chúng tôi chỉ đùa thôi, sao tại hạ dám bất kính với cậu!”

Ngô Bình vỗ vào mặt hắn ta: “Lần trước tôi tha cho anh một lần, còn đợt này là do anh tự tìm chết đấy”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play